Triệu Cảnh Diễm thấy cô đi xa, sắc mặt khó lường.
"Gia, giờ chúng ta đi đâu?" A Ly khẽ hỏi.
Triệu Cảnh Diễm hừ lạnh một tiếng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "A Ly, gia của ngươi lại bị người khác nhớ thương. Ngươi nói chuyện này nên xử lý thế nào?"
A Ly chống cằm, nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Theo như tiểu nhân, gia không cần phải buồn lo việc này."
"Vì sao không phải buồn lo?" Triệu Cảnh Diễm hỏi.
"Bởi A Ly biết, trong thiên hạ này, chỉ có một người có thể làm chủ chuyện hôn nhân đại sự của gia. A Ly còn biết, người gia không muốn cưới, dù có nhét lên giường của gia cũng vô dụng."
Người gia muốn cưới, dù có hứa hôn với người khác rồi, gia cũng nhất định cướp về được. A Ly lặng lẽ bồi thêm một câu.
"Ối!"
Triệu Cảnh Diễm thu cán quạt lại, cười lạnh, nói: "Vậy còn không mau chóng truyền tin đến tai phụ hoàng, chẳng lẽ còn phải chờ gia tự ra tay?"
A Ly ôm đầu, giận mà không dám nói gì.
Trong đầu nghĩ thầm, gần đây gia động tí lại đánh người, đúng là nên tìm đàn bà tiết bớt lửa rồi.
Hoàng cung quá lớn, đi bộ đến Vĩnh Xuân Cung cũng mất thời gian nửa chung trà.
Cố Thanh Hoàn theo sau tiểu thái giám, trong lòng đang tính toán vài chuyện. Bỗng nhiên, cô va phải lưng tiểu thái giám.
Cô ngước mắt nhìn, cách đó một khoảng, cơn gió hạ phất qua tay áo người đàn ông, khuôn mặt người đó thì ẩn dưới ánh mặt trời, nhìn không rõ lắm.
"Tham kiến vương gia!" Cố Thanh Hoàn chưa từng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848146/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.