Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi: "Lão đại, chuyện gì vậy?"
Thịnh Phương thở hắt ra, nói rất bình tĩnh: "Phò tá Thọ vương đăng cơ."
Hai mươi người lập tức trợn trừng mắt, hít mạnh một hơi vào. Nếu việc này là thật, sau này, đám giặc cướp bọn hắn... sẽ thành công thần?
Thịnh Phương làm như không thấy vẻ giật mình của các huynh đệ, song vẻ mặt tức giận của người đàn ông kia bỗng hiển hiện trước mắt hắn. Thọ vương Triệu Cảnh Diễm, rốt cuộc là người như thế nào...
"Lão đại, có khách tới."
"Người nào?" Thịnh Phương hoàn hồn.
"Là... kẻ họ Tưởng kia."
Tốc độ nhanh thật. Mày kiếm của Thịnh Phương nhướng lên, người cũng đã bước ra ngoài.
Tưởng Hoằng Văn đứng thở hổn hển, tay đặt trên vai A Ly, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Phương cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt quanh năm luôn lạnh te của mình.
"Huynh đệ, xưng hô như thế nào?"
Người này là phu quân của muội muội, dáng vẻ anh tuấn, phong thái phi phàm, vừa nhìn đã biết là con cháu thế gia, cũng không tệ lắm.
Thịnh Phương ôm quyền nói: "Họ Hồ tên Dũng."
Nói dối không chớp mắt.
Ngươi mà họ Hồ, Tưởng Thất gia ta đây cắt đầu xuống làm cầu đá ngay lập tức.
Tưởng Hoằng Văn khẽ mấp máy môi: "Nghe giọng huynh thì hình như là người phương Nam?"
Thịnh Phương cũng không giấu giếm, cao giọng nói: "Người ở phủ Hàng Châu, Giang Nam."
Tưởng Hoằng Văn hấp háy mắt, biết mà còn hỏi: "Thật đúng là khéo, nhà cha mẹ vợ tương lai của ta cũng từ Giang Nam đến. Hồ huynh và Lục tiểu thư quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848112/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.