"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Thịnh Phương.
"Thanh Mộc phụng lệnh phụ thân dạy ta võ nghệ, bảo vệ an toàn của ta. Mùa Hạ năm Bảo Khánh thứ ba mươi hai, ông ấy bị phụ thân gửi thư tới gọi về."
Thanh Hoàn chợt căng thẳng. Lúc này gọi Thanh Mộc từ ngàn dặm xa xôi trở về, e là bên Đại bá đã xảy ra chuyện.
Thịnh Phương hồi tưởng lại: "Ngày Đông năm đó, lúc ta đang luyện kiếm, người canh cửa chạy vào báo, trước cửa phủ có một người sắp chết tên là Hoa Tử, nhất định muốn gặp mặt ta. Ta chạy ra ngoài nhìn thì thấy đó là Thanh Mộc."
Thanh Hoàn bất giác bắt lấy bàn tay to lớn của hắn, "Dọc đường... nhất định Thanh thúc đã phải chịu nhiều cực khổ."
Thịnh Phương rũ mắt, thống khổ nói: "Ông ấy chạy thoát khỏi cuộc tàn sát, nhưng đã bị gãy ba cái xương sườn, một tay, một chân bị chém đứt, còn bị một kiếm đâm trúng ngực, cả người không có chỗ nào lành lặn."
Thanh Hoàn không còn nói thêm được điều gì nữa, chỉ sững sờ nhìn hắn.
"Ông ấy phụng mệnh phụ thân, đến nói với ta một câu."
"Câu gì?"
Thịnh Phương khẽ thốt ra hai chữ: "Phải sống."
Sống mũi Thanh Hoàn cay xè, nước mắt đã phủ mờ đôi mắt cô.
Trong Trấn Tây Quân lúc đó, Thịnh gia có chín người đang phục mệnh. Hai vạn đại quân bị tàn sát, có lẽ Đại bá nhận ra được, Thịnh gia sắp rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, cho nên mới ra lệnh cho Thanh Mộc trốn thoát khỏi chốn địa ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848110/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.