Người đến chính là Đại phu nhân Trương thị và Đại thiếu nãi nãi Chu thị.
Hai người một trước một sau đi vào phòng, bước tới trước giường. Thanh Hoàn toan ngồi dậy thì bị Trương thị ấn nằm xuống lại, nói: "Đúng là đứa bé đáng thương, xem gương mặt này, sắp gầy tới nỗi không nhận ra nổi nữa rồi."
Thanh Hoàn ngượng ngùng sờ mặt mình: "Được phu nhân thương xót là phúc của Thanh Hoàn. Phu nhân mau ngồi đi ạ! Ngân Châm, dâng trà."
Trương thị ấn người cô xuống cười nói: "Đừng gấp, trạng thái của con không tốt, ta chỉ ngồi một lát rồi đi thôi."
Thanh Hoàn thấy mắt bà có quầng thâm khá rõ ràng, vội dặn dò: "Thái thái cũng phải giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối không được lao tâm quá độ."
Trương thị nghe mà trong lòng ngọt như đường, đúng là một đứa trẻ ngoan.
"Con đừng sợ, lão tổ tông nói rồi, nếu bọn họ còn dám kiếm chuyện, người tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa."
Cho dù Thanh Hoàn có là người lạnh lùng đi nữa, nhưng nghe những lời như vậy, hai mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, cô nghẹn ngào: "Đa tạ lão tổ tông thương yêu."
Mẹ con Trương thị nhìn thấy Thanh Hoàn rưng rưng nước mắt, trong lòng càng thương xót hơn. Con bé mới tám tuổi đã mất mẹ, phải sống trong cái hang sói đầy nguy hiểm, mẹ kế lại còn là một người như vậy, sáu năm nay cũng không biết con bé đã chịu bao nhiêu tội tình.
Trương thị đã quyết định, sau này đợi người được gả vào nhà rồi, nhất định bà phải coi cô như con gái ruột.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848107/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.