PHẤN MẶC ĐĂNG TRÀNG*
*Phấn mặc đăng tràng: bôi mày vẽ mặt lên sân khấu, nghĩa bóng chỉ châm biếm những kẻ xấu xa, kém cỏi chỉ cần đánh bóng tên tuổi, tô vẽ thành tích ra là có thể tham gia chính trị.
"Dạ, tiểu thư!" Tiền Phúc nghiêm túc nghe lời dặn dò.
Tuy Tiền, Thịnh là hai nhà nhưng thực ra lại tình như một nhà. Ông xem con trai của Thịnh gia cũng như con cháu của Tiền gia vậy. Lần trước, nếu không phải tiểu thư ngăn lại thì dù thế nào ông cũng sẽ không để Thịnh Phương đi.
Không đúng, tiểu thư nói gặp cậu ấy ở trên núi, Tiền Phúc giật mình vội hỏi: "Tiểu thư, cậu ấy... cậu ấy…"
"Huynh ấy làm sơn phỉ."
Tiền Phúc ngã phịch xuống đất, nét mặt đau khổ.
Thịnh gia cả nhà trung liệt, con trai uống băng đạp tuyết, tắm máu giặc, hoặc da ngựa bọc thây, hoặc chôn xương ngoài biên ải, hoặc công thành danh toại, nhưng không có một người nào đi làm cướp làm giặc cả.
"Tiểu thư…" Tiền Phúc không kìm được muốn gào khóc thất thanh, không vì ai khác mà là vì Thịnh Phương.
Thanh Hoàn chua chát, lại nói tiếp: "Phúc bá, co được giãn được mới là điều mà đại trượng phu nên làm. Hôm nay bị bức ép làm cướp, ngày sau nói không chừng sẽ đuổi địch ngàn dặm."
Tiền Phúc lau nước mắt, nói: "Tiểu thư nói phải. Chỉ là lão nô nghĩ tới Đại gia Thịnh gia, Thịnh tướng quân khí khái chính trực, bảo đao chói lòa dũng mãnh, cuối cùng…"
"Cuối cùng không chết dưới tay địch mà lại bị người mình tính kế, thủ cấp treo trên tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848102/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.