ĐẾN CÔNG BỘ LÀM CHỦ QUẢN
Tào Tử Ngang hiểu ý, gượng cười gật đầu, "Phúc bá mau đi đi."
"Mau đi thôi, không thể chậm trễ." Ám vệ thúc giục.
Ngân Đăng thấy Tiền Phúc và người kia biến mất trong màn đêm thì không kìm được mà khóc òa.
Trần Bình cười an ủi: "Tiểu thư không sao rồi, nha đầu còn khóc gì chứ?"
Ngân Đăng trừng mắt với y: "Ta khóc cũng không được sao, đây gọi là mừng quá mà khóc đấy!"
Tào Tử Ngang nghe tiếng khóc của Ngân Đăng mà trong lòng vẫn có chút lo lắng, cũng không biết Lục tiểu thư bị thương ở đâu, bây giờ thế nào, có nghiêm trọng hay không?
Ánh đèn trong đình viện hắt lên một bên khuôn mặt anh tuấn của Tào Tử Ngang, nét mặt u sầu như hoa tàn kia khiến Tào Tử Hi đang len lén nhìn cũng chợt u ám mặt mày.
…
"Ầm... Ầm…"
Tiếng đổ vỡ vang lên dọa cho nha hoàn trong viện run cầm cập. Cũng không biết Thế tử gia bị làm sao, nửa đêm canh ba bỗng dưng nổi trận lôi đình, đập vỡ hết đồ đạc trong phòng.
Lão gia với phu nhân đánh không đành, mắng không nỡ, dỗ dành cũng không được bèn dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc Thế tử gia đập cho thỏa thích, chỉ cần người không ra khỏi viện là được. Chỉ khổ cho người làm tôi tớ như bọn họ, nửa đêm rồi còn phải thức để hầu hạ.
Đúng lúc này, Tiểu Trung chạy như bay vào phòng: "Thế tử gia, người đã được cứu rồi."
Ân Lập Phong thở phào, "Cứu được là tốt rồi, người đâu, người sao rồi?"
Tiểu Trung khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848098/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.