KHÓ KHĂN NÀY LẠI THÊM KHÓ KHĂN KHÁC "Cút!" Tưởng Hoằng Văn rống to, liếc về phía Triệu Hoa Dương: "Quận chúa, có thể cho mời Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư đến đối chất được không?" Ngữ điệu kéo dài, ai cũng nghe ra sự dị thường trong đó. Hoa Dương cười gượng, lập tức ra lệnh: "Đi gọi ba vị cô nương đến." Một lát sau, ba vị cô nương nhà họ Cố đã đi vào. Tưởng Hoằng Văn hừ lạnh: "Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư tận mắt thấy thê tử của ta dan díu với người đàn ông khác sao?" Còn chưa chọn ngày thành hôn mà đã thành thê tử của ngươi rồi? Cố Thanh Vân tức tối, vẻ mặt khó chịu, đáp: "Tất nhiên là tận mắt chứng kiến, kẻ kia cực kì anh tuấn, là một thư sinh phong lưu." "Nói như vậy, không phải Lục tiểu thư mất tích mà là bỏ trốn cùng người khác?" Tưởng Hoằng Văn ung dung mà nhìn cô ta. Khuôn mặt Cố Thanh Vân đỏ lên, tay siết khăn: "Cái này cũng khó mà nói." Tưởng Hoằng Văn rất muốn thẳng tay mà tát. Đình Lâm à Đình Lâm, Cố gia này dốc hết sức lực để hắt nước bẩn lên người vương phi của đệ, người làm huynh đệ như ta, không thể không trút giận cho đệ. Hắn ta cười lạnh, vung tay giật thanh đao đeo bên hông Cừu Đạo Tân rồi đặt ngay trên cổ Cố Nhị gia. "Con gái Cố phủ bỏ trốn với người khác, còn dám cắm sừng lên đầu ta. Ông đây sống bao nhiêu năm rồi, còn chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã thế này. Cố Nhị gia, có lỗi rồi. Con cái không được dạy dỗ, cũng là do phụ mẫu không làm tròn bổn phận, chúng ta..." "A..." Người nhà họ Cố sợ kinh hồn táng đảm, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch. Cố Nhị gia chưa từng bị kề đao vào cổ bao giờ, cho nên sợ đến tay chân mềm nhũn, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh. "A Di Đà Phật, thí chủ bình tĩnh, bình tĩnh." Cừu Đạo Tân sợ xảy ra án mạng, vội vàng kêu lên: "Thất gia, Thất gia, Lục tiểu thư không phải bỏ trốn với kẻ khác, mà là bị bắt cóc. Trong phòng này có mùi thuốc mê, Thất gia xem, trên cửa sổ còn có một cái lỗ, Thất gia..." Tưởng Hoằng Văn không những không vui mà còn giận dữ hơn, hắn ta chửi ầm lên: "Cừu Đạo Tân, con m* nó, sao người không phun sớm ra?" Cừu Đạo Tân nhăn nhó mặt mày: "Thất gia, ta chỉ vừa mới đến đây, còn chưa kịp quan sát kĩ càng." "Đều tại ngươi, suýt nữa hại ta và Cố gia nảy sinh hiểu lầm." Tưởng Hoằng Văn trừng gã, nén lại cơn giận, nói: "Ta đã nói mà, Tưởng Thất gia ta đây chọn thê tử trước giờ chỉ có chuẩn thôi. Nhạc phụ đại nhân, khiến ngài hoảng sợ rồi, khiến ngài bị liên luỵ rồi." Đao được lấy ra khỏi cổ, Cố Nhị gia mềm nhũn người, ngồi xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. "Lão Cừu này, nếu hôm nay không tìm được thê tử ta, không chỉ cái mũ quan của ngươi, mà ngay cả cái đầu của ngươi đấy, ngươi cứ liệu chừng. Cái danh Hỗn thế ma vương của Tưởng Hoằng Văn ta cũng không phải khi không mà có." Tưởng Hoằng Văn vứt lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi. Thật đúng là Hỗn thế ma vương mà! Mọi người thầm than. … "Có tin gì truyền đến không?" Triệu Cảnh Diễm cầm quạt, chán ngán nằm trên ghế bập bênh, phẩy quạt phành phạch. A Ly khom người nói: "Bẩm vương gia, bên kia truyền tin đến, có người trong phủ thấy có một thư sinh trẻ tuổi anh tuấn đến tìm Lục tiểu thư lúc đầu giờ chiều hôm qua, còn nói..." "Còn nói gì?" "Còn nói Lục tiểu thư... dan díu với người đàn ông khác, không phải bị bắt cóc mà là cùng người ta bỏ tốn. Triệu Cảnh Diễm giận quá hóa cười, "Những kẻ nào nói lời này?" A Ly thấy vẻ mặt chủ tử như vậy, sợ sệt, "Bẩm gia, bên phía Thất gia không nói, có điều Thất gia có nói lại một câu." "Câu gì?" "Thất gia nói, khởi đầu là Triệu Hoa Dương." Triệu Cảnh Diễm đứng phắt dậy, ánh mắt đầy khinh bỉ, hồi lâu mới nói: "Ồ, thì ra là mụ ta?" "Vương gia!" Một cận vệ bỗng tiến vào, quỳ xuống đất. "Nói." Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng rực, hắn ta phất tay với A Ly. "Lúc đêm khuya, có người thấy dưới chân núi chùa Diên Cổ có hai chiếc xe ngựa, tổng cộng có ba gã đàn ông tụ lại nói chuyện với nhau. Trong đó có một người ăn mặc trông như thư sinh." Anh mắt Triệu Cảnh Diễm lạnh lẽo. Mặt trời lặn về Tây. Trên con đường mòn xuyên rừng, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe ngựa lăn trên mặt đường. Cố Thanh Hoàn tính toán thời gian, khẽ thở dài. Dựa vào khả năng của Triệu Cảnh Diễm, chỉ cần thêm khoảng nửa khắc nữa là người của hắn có thể tìm được cô. Chỉ mong hắn sẽ không khiến cô thất vọng. Chính vào lúc này, một âm thanh phá vỡ không gian, vang tận trời xanh, tiếng vó ngựa, tiếng chém giết từ bốn phương tám hướng truyền sang đây, Cố Thanh Hoàn chấn động, cô nằm rạp xuống xe, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lát sau, rèm xe bị vén lên. "Đại ca, trong xe có một cô gái bị trói chặt." Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Cố Thanh Hoàn đang muốn ngẩng đầu nhìn thì đã bị một bàn tay to lớn xách lên, đó là một gã đàn ông mặt sẹo với vóc người khác cao lớn, thô kệch. "Ái chà, cũng rất có nhan sắc đấy." Biểu cảm của gã mặt sẹo đã có phần háo sắc, gã cười khà khà: "Xem ra tên mặt trắng này cũng không phải người chính trực gì, kết liễu nó đi." Một tiếng xoẹt vang lên, đao trong tay một kẻ chém xuống, đầu Trần Kiếm theo đó mà rơi xuống, gã còn không kịp giãy giụa. Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn thấy cảnh giết người, dạ dày cuộn trào, cảm giác chỉ muốn nôn mửa, tuy vậy, trong mắt cô lại không hề có vẻ sợ hãi. "Đại ca, trên người kẻ này có ngân phiếu năm trăm lượng." Tên mặt sẹo cợt nhả hôn một cái lên mặt cô, thô bỉ nói: "Tiểu mỹ nhân, tối nay ông đây sẽ yêu thương nàng hết sức lực, chỉ cần ta thấy hài lòng, ta sẽ phong nàng làm áp trại phu nhân." Cố Thanh Hoàn nhanh trí, thấy sau một gốc cây có hai bóng người đang trốn bèn quát thẳng vào mặt tên mặt sẹo: "Hừ, ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi, đợi bọn họ đi báo quan, chưa tới một canh giờ sau là sẽ có quan binh tới bắt các ngươi." Tên mặt sẹo nhìn theo ánh mắt của cô, thấy được hai bóng người đang ẩn nấp, gã liền nhếch mép cười: "Các huynh đệ, giết hai kẻ báo tin kia rồi ném cho chó ăn. Lão đại ta đi trước một bước." Dứt lời, gã ném Cố Thanh Hoàn vào trong xe ngựa, tung mình ngồi lên trước, đích thân đánh xe phóng đi như bay. Cố Thanh Hoàn bị lắc đến mức đầu choáng mắt hoa, thử đứng dậy mấy lần đều không được, cô bèn dứt khoát nằm yên. Xem ra chuyện lại trở nên phiền phức rồi, đám người này mới thật sự là sơn phỉ. Cố Thanh Hoàn nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, quyết định phải tự cứu mình. Cô dùng sức xoắn vặn dây thừng trên tay, cổ tay trắng như ngọc bị cọ sát thành một vết đỏ thật lớn. Không ai biết, trên tất cả các trang phục của cô, trong mỗi bên ống tay áo đều có giấu một cây kim châm, cô chỉ cần nắm kim châm trong tay là có thể tự bảo vệ mình. "Bẩm vương gia, chuyện không hay rồi. Dưới chân núi Vương Ngạn cách đây trăm dặm phát hiện ra ba xác chết, một trong số đó ăn mặc như thư sinh. Tiểu nhân đã tìm người Cố phủ đến xem, chính là kẻ đã thập thò ngoài cửa viện hỏi thăm về Lục tiểu thư." Triệu Cảnh Diễm lập tức đứng dậy, mặt biến sắc: "Chuyện gì xảy ra?" A Ly nói: "Bẩm vương gia, nơi đó là núi Vương Ngạn, sơn phỉ thường xuyên xuất hiện, tiểu nhân đoán có lẽ Lục tiểu thư đã bị sơn phỉ bắt đi. Vương gia, cây chu sai này tìm được trên người tên thư sinh kia." Triệu Cảnh Diễm cầm lấy, cảm thấy lồng ngực đau nhói, đau đớn không gì bằng. Đám sơn phỉ đều là những kẻ không sợ chết, Cố Thanh Hoàn rơi vào tay bọn chúng chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Sử Lỗi đứng bên cạnh nghe mà cũng tái mặt, thốt ra câu: "Mau đuổi theo đi!" Vẻ mặt A Ly khó xử: "Lỗi gia không biết rồi, núi Vương Ngạn gồm hơn mười dãy núi san sát nhau, trùng trùng điệp điệp, lại có rừng rậm che phủ. Phạm vi quá rộng lớn, địa thế lại hiểm trở, mấy trăm hộ vệ vương phủ chúng ta cũng không thể nào dò xét được hết." Không đợi Sử Lỗi trả lời, Triệu Cảnh Diễm mặc kệ tất cả, lao thẳng ra ngoài. "Vương gia, người còn đang bị cấm túc." A Ly chặn ngay trước mặt hắn. Triệu Cảnh Diễm nhấc chân đạp A Ly ngã nhào xuống đất, "Cút ngay." Sử Lỗi sợ đến mức lông tơ dựng hết cả lên. Tuy hắn không phải người tập võ, nhưng cũng biết với thực lực của A Ly cũng phải xếp trong mười vị trí đầu thời nay. Vậy mà đến A Ly cũng bị đạp ngã ra đất, có thể thấy được Thọ vương đã thật sự nổi cơn thịnh nộ. Sử Lỗi đỡ A Ly dậy, vội vàng đuổi theo bóng lưng Thọ vương, đồng thời ánh mắt cũng có phần phức tạp. Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, Triệu Cảnh Diễm đã đi tới dưới chân núi Vương Ngạn. Nhìn vết máu loang lổ trên mặt đất, trong lòng hắn liền biết không ổn. Thủ lĩnh hộ vệ của Vương phủ bước tới, chỉ dấu vó ngựa ở xung quanh rồi bẩm báo: "Vương gia, số lượng sơn phỉ không ít." Triệu Cảnh Diễm từ từ nhìn sang chỗ hắn chỉ, hô hấp dần nặng nề, cả giận nói: "Binh bộ Thượng thư như con chó già giữ xương, trong tay nắm quyền lớn nhưng ngay cả một đám sơn phỉ nho nhỏ cũng không tiêu diệt được. Nếu bản vương không hạch tối hắn một phen thì bản vương theo họ nhà hắn." Sử Lỗi biết Thọ vương đang lo lắng liền khuyên: "Vương gia đừng nôn nóng, tuy Thanh Hoàn chỉ là một cô gái yếu đuối, nhưng trên người mang theo khá nhiều thứ có ích. Chỉ cần muội ấy tỉnh táo, vậy bọn chúng sẽ không dễ dàng làm hại muội ấy được đâu." Trái tim Triệu Cảnh Diễm giật thót, nghẹn một hồi lâu mới hỏi một câu: "Nếu như cô ấy hôn mê thì sao?" Sử Lỗi cảm thấy đất trời xoay chuyển, gắng gượng đáp: "Vậy thì khó mà nói." Triệu Cảnh Diễm nghe được lời này, lồng ngực tựa như bị đập mạnh một cú, "A Ly, cầm ngọc bài của bản vương và quải trượng đầu rồng của lão tổ tông vào cung tìm phụ hoàng xin binh lính." "Vương gia?" A Ly sợ hãi, gia muốn vào cung xin binh lính, lỡ như... "Hôm nay bản vương muốn tiêu diệt sơn phỉ, san bằng cái núi Vương Ngạn này, loại trừ một mối tai họa cho triều đình." Sử Lỗi nhìn người thanh niên bên cạnh. Trường bào bằng lụa Vân Cẩm màu trắng tinh, viền cổ áo và tay áo đều thêu lá trúc, đường thêu tinh xảo, lấp lánh ánh sáng của chỉ vàng, tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, hững hờ kia. Sử Lỗi khẽ thở dài, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của Thọ vương. "Sử Lỗi!" Giọng nói trầm thấp vang lên. "Vương gia." Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm âm trầm, giọng điệu có phần nặng nề, "Lúc cần dùng binh mới thấy hận sao quá ít, bản vương đường đường là một vị vương gia, vậy mà số người có thể đánh nhau tổng cộng cũng không hơn trăm người." Sử Lỗi sao không nghe ra thâm ý trong lời này được, hắn cau mày, ý tứ sâu xa nói: "Vương gia không thể tự loạn, mọi thứ đều sẽ ổn thôi." "Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng nếu là cô ấy..." Triệu Cảnh Diễm thở dài, không nói hết lời. Vầng trăng lạnh lẽo treo trên không trung, gió núi có phần mát mẻ. Hoàng hôn trên núi tới rất nhanh. Cố Thanh Hoàn bị xách như xách gà ra khỏi xe ngựa, sau đó là bị vác trên vai. Tuy cô cúi thấp đầu, nhưng khóe mắt lúc nào cũng liếc xem địa hình xung quanh. Đám người này thật sự là sơn phỉ, hang ổ được xây giữa sườn núi, nếu có quân địch, nơi này vừa có thể phòng thủ, cũng có thể chạy trốn xuống núi rất dễ dàng, có thể nói là vô cùng thuận tiện. Tên mặt sẹo đá văng cửa gỗ, ném Cố Thanh Hoàn lên giường, ngón tay thô ráp siết lấy cằm cô, gã cười ha hả: "Tiểu mỹ nhân đừng sợ, lát nữa ông đây đảm bảo sẽ khiến nàng sướng đến chết đi sống lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]