HỌ CỦA TA KHÔNG PHẢI LÀ TRIỆU
Ân Lập Phong nhìn tay mình, mặt cũng nghệt ra. Tuy hắn ta và Triệu Cảnh Diễm đánh nhau nhiều lần, nhưng trước giờ đều là đánh người không đánh mặt. Đánh chuẩn như vậy, tên Hỗn thế ma vương này há có thể bỏ qua.
Triệu Cảnh Diễm ngẩn người trong phút chốc, đột nhiên ngẩng mặt lên cười lớn. Nụ cười mang theo sự oán hận, ác liệt, khiến người ta giật thót tim.
Bây giờ... bây giờ... làm sao mới được đây. Ân Cửu Linh sốt sắng đến đổ mồ hôi lạnh. Nghiệt tử, nó dám đánh Thọ vương, chuyện hôm nay đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Cười xong, Triệu Cảnh Diễm đảo mắt một vòng, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Hoằng Văn.
Tưởng Hoằng Văn ôm ngực đi tới, sờ khuôn mặt hơi sưng của Triệu Cảnh Diễm, nói với vẻ mặt đau lòng: "Chậc chậc chậc, đúng là trên đời này vẫn còn có người không sợ chết. Đình Lâm à, dù sao đệ cũng là một vương gia chính hiệu đó."
Đường đường là vương gia mà bị người ta đấm một cú, uy nghiêm hoàng thất nay còn đâu?
Triệu Cảnh Diễm trưng cái mặt đầy uất ức ra, uốn éo người, quở trách: "Biểu ca, ta bị người ta ăn hiếp."
Tưởng Hoằng Văn nổi cả da gà, lời lẽ đanh thép: "Ai ức hiếp đệ thì phải đánh trả lại gấp nhiều lần. Người đâu, đập cho ta."
Lời vừa dứt, chẳng mấy chốc đã có năm, sáu thị vệ của vương phủ xông vào đập phá, nháy mắt cả hoa đình đã trở thành một mớ hỗn độn, không còn cả một chỗ nguyên vẹn để đứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848077/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.