NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ Cố Thanh Hoàn vừa về tới Cố gia, chưa kịp xuống xe ngựa đã có ma ma tới vén màn, cười híp mắt nói: "Lục tiểu thư, cô cẩn thận dưới chân." Cố Thanh Hoàn không hề nghi ngờ, vịn tay Nguyệt nương xuống xe, đang định bước vào cửa thì lại có ma ma bước đến nói: "Lục tiểu thư, kiệu đã chờ sẵn." Ánh mặt trời sau giờ Ngọ hong khô mặt đất, chỉ có những vùng trũng còn đọng lại chút nước. Cố Thanh Hoàn không suy nghĩ nhiều, lên kiệu rồi sai bảo: "Trước tiên đi Thọ An Đường thỉnh an." Ma ma thuận miệng cười nói: "Thái thái đã chờ Lục tiểu thư từ lâu rồi." Cố Thanh Hoàn nghe xong chỉ gật đầu buông màn kiệu xuống, âm thầm suy nghĩ. Tại Thọ An Đường, Ngụy thị khép mắt ngồi dựa trên kháng, chậm rãi lần phật châu trên tay, tiểu nha hoàn cầm đồ đấm lưng quỳ gối bên cạnh. "Lục tiểu thư đến." Tiểu nha hoàn mắt sáng tay nhanh, cầm đồ đấm lưng lui xuống. Ngụy thị mở mắt, nhìn Cố Thanh Hoàn đi vào liền cười híp mắt nói: "Trở về rồi." Cố Thanh Hoàn bước đến thỉnh an. "Hôm nay đến phủ chơi gì, gặp những người nào?" Cố Thanh Hoàn dựa theo những điều đã nghĩ trước, nói từng chuyện ra. Dù sao thái thái cũng sẽ không đi Tưởng gia hỏi, dù có đi, Tưởng gia cũng sẽ bao che cho cô. Ngụy thị nghe đến say sưa, cuối cùng cười nói: "Con mới vừa đi, Tưởng gia liền phái người đến." Không trùng hợp đến vậy chứ, Cố Thanh Hoàn kinh ngạc giật mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Ồ, sao tôn nữ không biết." "Đương nhiên là không cho con biết rồi, con bé ngốc." Ánh mắt Ngụy thị hiền hòa, thân thiết. Cố Thanh Hoàn khó hiểu, nhưng không dám tỏ vẻ gì, chỉ ngồi yên lặng. Ngụy thị nhìn dáng vẻ của cô, ý cười càng rõ ràng. Tuy nha đầu kia lúc trước là một kẻ ngốc, nhưng giờ càng nhìn càng thấy tốt hơn, tư thế ngồi này, thần thái này, thảo nào người nhà họ Tưởng vừa mắt, quả là giống Tiền thị đã chết như đúc. Cố Thanh Hoàn thấy thái thái không nói gì, chỉ nhìn mình chăm chú, thì đành ngồi yên mặc kệ. "Con bé này, cũng coi như khổ tận cam lai. Phủ kia liêm khiết, phú quý không gì bằng, sau này cháu gả sang đó, ta cũng yên lòng." Cố Thanh Hoàn ngây người, bỗng nhíu mày lại: "Thái thái, cháu gái phải gả vào phủ nào?" "Xem cái trí nhớ này của ta, thế mà quên nói ra. Lục nha đầu à, Tưởng phủ phái bà mối tới cửa làm mai cho cháu với Thất gia rồi." "Tưởng Hoằng Văn?" Cố Thanh Hoàn thốt ra. "Không được vô lễ. Một cô nương như cháu há có thể gọi thẳng tên họ của các vị gia." Ngụy thị thầm nghĩ, mới vừa khen ngươi vài câu, bệnh điên của ngươi lại lòi ra ngoài ngay được. Sắc mặt Cố Thanh Hoàn tái nhợt, "Thái thái, Thất gia Tưởng phủ cầu hôn với cô nương nào trong phủ?" "Đúng là một kẻ ngốc." Ngụy thị thở dài đáp: "Cầu hôn cháu đấy, Lục nha đầu." Cố Thanh Hoàn ngây ra như phỗng, tựa như bị một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu. … "Nguyệt nương, tiểu thư đã ngồi đằng kia nửa ngày rồi?" Xuân Nê hơi lo lắng. Nguyệt nương lắc đầu, nói, "Đừng nói tiểu thư không ngờ tới, đến cả ta cũng vậy. Tưởng gia này đang yên đang lành, sao lại..." "Tiểu thư gả qua đấy không tốt sao, phía trên có lão tổ tông thương yêu, kẻ nào dám ức hiếp?" "Điều này cũng đúng. Gia phong của Tưởng gia thanh bạch, chính trực, ba vị thái thái cũng là người ôn hòa, chỉ có Thất gia kia..." "Đàn ông trên đời này, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp, thường thay lòng đổi dạ. Tuy Thất gia hơi phong lưu nhưng trong phòng cũng chưa có ai cả. Có thể thấy hắn ta chỉ làm bừa bên ngoài. Tiểu thư trông coi bên trong nhà, sống cuộc sống thanh tịnh. Dù sao cũng tốt hơn cái kẻ dù thơm dù thối gì cũng lôi vào trong nhà kia." "Nói như vậy, Thất gia đúng là một người vô cùng tốt, xứng với tiểu thư nhà chúng ta..." "Nguyệt nương!" Cố Thanh Hoàn không thể nhịn được nữa: "Các ngươi cứ nôn nóng muốn gả ta ra ngoài vậy sao?" Xuân Nê và Nguyệt nương vội vàng buông đồ thêu thùa trong tay xuống, xốc rèm tiến vào, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn cô. "Tiểu thư nhà ngươi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chẳng lẽ còn lo không ai thèm lấy sao?" Xuân Nê nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu thư, nào có ai tự dát vàng lên mặt mình như vậy." Nguyệt nương cũng hùa theo: "Đúng vậy, tiểu thư. Tưởng Thất gia cũng không tệ, gia thế, nhân phẩm đều bày ra đấy rồi." Cố Thanh Hoàn nhìn Nguyệt nương mà không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng cô thầm nghĩ, bà trở mặt cũng quá nhanh rồi, ban nãy còn nói người ta không ra gì, giờ lại lật lọng khen gia thế, nhân phẩm của hắn ta. Xuân Nê thấy tiểu thư không nói lời nào, sợ bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa, cố gắng khuyên nhủ: "Tiểu thư à, con gái cuối cùng cũng phải kết hôn sinh con. Tiểu thư gả vào Tưởng gia, những thứ khác không nói, chỉ nói đến lão tổ tông và ba vị lão gia, thái thái nhất định sẽ thương yêu tiểu thư như con gái ruột. Đây là chuyện tốt có cầu cũng cầu không được." "Còn có một chỗ tốt, nô tỳ nhất định phải nói cho tiểu thư nghe. Ngay cả Hoàng thượng cũng khen ngợi học thức của Tưởng gia. Sau này tiểu chủ tử ra đời, từ nhỏ được sống trong môi trường thi thư, nhất định sau này có thể đoạt Trạng nguyên!" "Đúng vậy, đúng vậy!" "Dừng!" Cố Thanh Hoàn nghiêm nghị la lên. Hai người này đúng là càng nói càng thái quá. Bản thân cô mới chỉ mười bốn tuổi, vậy mà đến cả đường công danh của tiểu chủ tử bọn họ cũng đã nghĩ thay cô, trí tưởng tượng cũng quá bay cao, bay xa rồi. "Đi, giúp ta sang bên cạnh truyền tin, ta muốn gặp Tưởng Hoằng Văn." Xuân Nê vui vẻ: "Tiểu thư, cô nghĩ thông suốt rồi." Cố Thanh Hoàn cười khẩy, vẻ mặt không hề dao động, "Xuân Nê à, ngươi nói thêm một câu nữa, ngày mai ta lập tức gả ngươi ra ngoài." Tiểu thư hôm nay ăn phải thuốc súng rồi, Xuân Nê sợ quá, le lưỡi một cái, nhanh chóng xốc rèm chuồn mất, nhưng chẳng ngờ có người cũng đang vén rèm tiến vào. "Nhị tiểu thư đến." Cố Thanh Chỉ hớn hở: "Hấp ta hấp tấp như vậy là định đi đâu đây?" Xuân Nê cười nói: "Biết Nhị tiểu thư đến, nô tỳ đi lấy trái cây cho Nhị tiểu thư." "Quả là một nha hoàn biết nói ngọt." Cố Thanh Chỉ bước đến trước sập, cúi đầu nhìn sắc mặt Cố Thanh Hoàn, cười nói: "Chúc mừng Lục muội, chúc mừng Lục muội, Nhị tỷ đến chúc mừng muội đây." Vừa dứt lời, rèm lại bị vén lên, hai đứa con gái thứ xuất ăn mặc lộng lẫy đi vào. "Lục muội à, chuyện này quá mức vui mừng đấy!" Có một Nhị tỷ đã làm cho cô chịu không nổi, thêm hai cái miệng nữa... Cố Thanh Hoàn cảm giác mệt mỏi sâu sắc, nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng Tưởng Hoằng Văn mấy câu. Có ai nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? … Phủ lão Tề vương. Lão vương phi vỗ bàn trà, chỉ vào con gái mắng mỏ: "Cái thứ làm mẹ như ngươi, sao lại hồ đồ như vậy. Chuyện tốt của con gái đều bị ngươi làm hỏng, bảo ta mắng ngươi như thế nào mới được hả?" Hoa Dương uất ức nhưng không dám cãi lại một câu, chỉ cúi thấp đầu nói: "Mẫu thân mắng phải lắm, việc này là do con sơ suất, ai mà ngờ Tưởng gia lại nhìn trúng một kẻ điên." "Cũng do ngươi nhân từ nương tay. Đổi lại là ta thì đã giết chết mầm họa kia từ lâu, chỉ có ngươi mới giữ lại như vậy." Hoa Dương cố nén phẫn uất đáp lại: "Một kẻ điên mà thôi, nào đáng cho con gái ra tay." "Nhưng bây giờ bệnh điên của nó khỏi rồi!" Lão vương phi cả giận nói: "Giờ nó đoạt hôn sự của con gái con rồi đấy!" "..." Hoa Dương bị mắng cho nghẹn họng, không nói được câu nào. Ngô Nhạn Linh thấy thế, vội buồn bã nói: "Ngoại tổ mẫu, việc này cũng không thể trách mẫu thân. Từ sau khi kẻ điên kia khỏi bệnh, đã không còn giống bình thường nữa." Sự phẫn nộ lóe lên trong mắt lão vương phi, "Không giống chỗ nào?" Ngô Nhạn Linh suy nghĩ một hồi: "Con cũng không nói rõ được chỗ nào không giống, chỉ là cảm thấy lời nói cử chỉ của ả còn có quy củ hơn cả hai đứa con thứ xuất mấy phần, cử chỉ lời nói đều cực kì có giáo dưỡng. Nhìn như hành động vô tâm, nhưng lại không vô tâm chút nào." Được con gái nhắc nhở, Hoa Dương có vẻ như cũng nhận ra gì đó. Lúc ở Giang Nam, kẻ điên này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay mình, bà ta muốn nó sống thì sống, muốn nó chết thì chết. Sau khi vào Kinh thành, đầu tiên là của hồi môn mười vạn lượng bạc, sau rồi lại đến sự sủng ái khó hiểu của Tưởng gia... Bây giờ người làm đích mẫu như bà ta đã không khống chế nổi nó nữa rồi, sự thay đổi này diễn ra quá nhanh! Giọng nói lão vương phi lạnh lùng: "Mặc kệ không giống chỗ nào, nhưng nó nhất định không thể gả vào Tưởng phủ." Lão vương gia trăm phương nghìn kế mới chừa ra được một đường lui cho người trong phủ, sao có thể để một kẻ điên chặn mất. "Nhưng tổ mẫu, lỡ như Tưởng gia nhất định muốn cầu cưới nó thì sao? "Vậy thì đừng trách lão thái bà này ra tay ác độc." Lão Vương phi cười gằn. Ngô Nhạn Linh yên lòng, cầm khăn che đi nụ cười hung ác của mình. Cố Thanh Hoàn, chỉ có ta mới có thể gả cho người kia. … Cánh cửa bị đá văng ra. Tưởng Hoằng Văn xanh mặt đi đến, vẻ mặt thịnh nộ, không nói hai lời, vung một quyền về phía bàn trà nhỏ bằng gỗ sưa. "Triệu Cảnh Diễm, *** ngươi muốn làm gì?" Lồng ngực vẫn còn đau đớn âm ỉ, có thể thấy một cú đạp kia của hắn mạnh thế nào. Tưởng Thất gia hắn đã bao giờ phải chịu uất ức thế này. Triệu Cảnh Diễm thản nhiên nhìn hắn, chỉ vào chung trà mới pha trước mặt. "Hoằng Văn à, lui lại mãi cũng không phải là cách. Chúng ta cũng nên tiến dần về phía trước cho thích hợp rồi. Thời gian huynh ấy ở trong đó cũng đủ lâu rồi." Hôm nay, nếu không phải hắn thông minh, tiết lộ thân thế của Cố Lục, dành được sự khoan dung của phụ hoàng, vậy thì hậu quả sẽ khó mà lường được. Tưởng Hoằng Văn nghe ra có vài phần thâm ý trong lời này, hất vạt áo ngồi xuống, gẩy nắp chung trà. "Cũng phải tiến lên được chứ? Tiến một bước, lùi ba bước như trước thì có ích lợi gì đâu." "Bây giờ không giống nữa, chúng ta có bạc, có người, có một số việc đã có thể liều một phen." Tưởng Hoằng Văn chưa từng ngờ đến, Triệu Cảnh Diễm lại có thể nói thẳng ra như vậy, kêu lên thất thanh: "Đình Lâm?" Triệu Cảnh Diễm đón lấy ánh mắt của hắn ta, không khỏi siết chặt cây quạt trên tay, "Có một chuyện, ta vẫn luôn giấu huynh, Thái tử phi... sắp không được rồi." "Choang!" Một tiếng giòn giã vang lên, chung trà vỡ nát, cơ thể Tưởng Hoằng Văn hơi run rẩy, mặt xám như tro. "Nàng ta..." Chỉ hai chữ, lại lộ ra sự bi thương và đau khổ sâu sắc. Triệu Cảnh Diễm bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng, bèn đứng dậy vỗ vai hắn ta một cái: "Ta không nói là vì tốt cho huynh, sợ huynh không chịu được." Tưởng Hoằng Văn siết chặt hai tay, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Trái tim hắn ta tựa như bị kẻ khác xé toang ra, rách thành từng mảnh nhỏ. Hắn ta bỗng vươn tay, siết chặt ngực áo Triệu Cảnh Diễm, lạnh lùng hỏi: "Vì sao không nói sớm?" Miệng Triệu Cảnh Diễm đắng chát: "Nói rồi thì sao?" "Ta sẽ đi cầu xin Cố Thanh Hoàn cứu chữa." "Đèn đã cạn dầu, huynh nghĩ ta chưa phái người đi sao?" Tưởng Hoằng Văn chán nản buông tay, ánh mắt ngẩn ngơ không biết đang nhìn gì nữa. Người đó là trưởng tẩu của Đình Lâm, là người Đình Lâm kính trọng, Đình Lâm sẽ không thấy chết mà không cứu. "Hoằng Văn à, bọn họ đã ở trong đó sáu năm, suốt sáu năm không được nhìn thấy ánh mặt trời. Mỗi một ngày đều trôi qua thật chậm, tháng ngày như vậy đã đủ lắm rồi." Tưởng Hoằng Văn liên tục lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt không nói rõ được là như thế nào. Không sai, nàng đã ở trong đấy sáu năm, còn hắn ta cũng ở bên ngoài sáu năm. Sáu năm rồi, hắn ta đã quên bản thân làm thế nào để chịu đựng nổi từng ngày, chỉ biết rằng trái tim này trước giờ vẫn luôn căng chặt như dây đàn, chưa từng có lúc nào được buông lỏng. Mà giờ khắc này, hắn ta hối hận vô cùng. Nếu biết nàng không chịu đựng nổi sáu năm, hắn ta đã...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]