CHẾT CHẲNG CÓ GÌ ĐÁNG SỢ
Thanh Hoàn tính toán một hồi rồi nói: "Chỉ e là Tưởng gia cũng đang đợi kết quả yết bảng lần này của Lục gia."
"Quận chúa nhắm Lục gia cho Linh tiểu thư?" Nguyệt nương ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ là Tưởng Thất gia?" Thanh Hoàn nheo mắt, vẻ mặt không cho là đúng.
Tưởng Hoằng Văn suốt ngày lượn lờ sau mông Triệu Cảnh Diễm, nổi danh là ma vương hiện thế, làm sao Quận chúa có thể gả con gái bảo bối của mình cho hắn ta.
Nguyệt nương đi theo sau Thanh Hoàn, thầm nghĩ, Tưởng Thất gia đẹp trai lai láng như vậy, chẳng qua là danh tiếng bên ngoài hơi khó nghe mà thôi, còn đâu có điểm nào là không tốt chứ?
…
Hoa Dương đang ngồi trên kháng, mặc quần áo ở nhà, xem sổ sách.
Đàm ma ma đứng bên kháng, bưng trà nóng đưa đến trước mặt.
"Bẩm Quận chúa, Lục tiểu thư nói mình bị cảm lạnh, sợ qua đó lây bệnh cho lão tổ tông nên không thể đến phủ kia được."
Hoa Dương nhíu mày, vỗ tay xuống kháng cái bốp, sắc mặt tối tăm.
Bà ta định mượn cơ hội đáp lễ để ngày mai dẫn con gái mình đến Tưởng gia, cũng tiện cho con gái mình được quen mặt.
Đàm ma ma nghĩ lại chuyện vừa nãy, bản thân mình lại bị một con nha hoàn sỉ nhục, sao có thể bỏ qua cơ hội xả giận này.
"Quận chúa, bây giờ nha đầu kia dựa vào người của phủ đó, càng ngày càng lên mặt, ngay cả lời của người cũng không thèm để trong lòng."
"Đều là một đám vô ơn!"
Hoa Dương thở hắt ra, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848043/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.