Thanh Hoàn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến mình rồi mới ra vẻ thong dong bước tới.
Hai người vừa chạm mặt, Xuân Nê đã nén giọng nói: "Tiểu thư, người nọ xin Trương Thái y khám bệnh cho, nhưng lại không đủ tiền. Hắn ta bị đuổi mấy lần nhưng không cam tâm nên muốn đi cầu xin phu nhân của Trương Thái y, ai ngờ lại làm cho phu nhân bị sợ hãi."
"Bây giờ sao rồi?"
"Ông ấy bị đánh rất thê thảm, cả người đầy máu, đã bị ném ra sau núi rồi." Xuân Nê nói mà vẫn còn thấy sợ hãi.
Thanh Hoàn nhíu đôi mi thanh tú lại: "Ông ấy cầu xin khám cho ai?"
Xuân Nê thở dài nói: "Nghe nói là cho người mẹ già, cũng không biết là thật hay giả."
Thanh Hoàn không đành lòng, lập tức quyết đoán nói: "Xuân Nê, cho ông ấy hết bạc mà chúng ta mang theo. Nếu ông ấy bằng lòng, hãy bảo ông ấy đưa mẹ già đến Kim phủ, tìm Phúc bá chữa bệnh cho."
"Tiểu thư, chỉ là một tên ăn mày, chúng ta hà tất…"
"Xuân Nê, với người có tấm lòng hiếu thảo như vậy, chúng ta sẽ không phân biệt giàu nghèo, ngươi mau đi đi." Thanh Hoàn nghiêm túc nói.
"Vâng, tiểu thư!" Xuân Nê chạy đi như một làn khói.
Thanh Hoàn sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi. Là một người thầy thuốc, lương tâm chính là thứ quan trọng nhất, vì tiền mà không cứu người thì không phải lương y. Mặc dù Tiền gia không còn, nhưng cô vẫn sẽ không quên lời răn dạy bao đời của Tiền gia.
Thanh Hoàn bước ra từ sau bụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/847992/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.