ALy bị đá cắm đầu xuống nền nhà, nhìn khuôn mặt khó đoán của chủ tử, trong lòng nói thầm không lẽ hôm nay gia cũng đến ngày giống như mười tám vị trắc phi? Nếu không sao dáng vẻ của gia cứ như vừa ăn cả một thùng thuốc súng thế kia. Cậu ta làm sao biết được, Triệu Cảnh Diễm và người đó nói về chuyện cũ cả một đêm, trong lòng chua xót vô cùng. Hắn đâu chỉ là ăn thuốc súng, rõ ràng là đang muốn cầm đao chém người mới đúng. Trong lòng hắn đang hừng hực lửa giận, không có chỗ trút ra, đúng lúc A Ly động vào, làm gì có chuyện hắn không khai đao chứ. Hàng mi tuấn lãng của Triệu Cảnh Diễm đăm chiêu, đôi mắt như hình viên đạn, "Còn không mau tới hầu hạ gia, không lẽ để gia tự mặc quần áo vào sao." … Thanh Hoàn dùng bữa xong thì tinh thần đã phấn chấn lại, còn chưa kịp uống nước thì Chu thị đã vội vã đi vào viện. "Lục tiểu thư, lão tổ tông tỉnh rồi, người muốn gặp mặt cô, ta cũng không cản được." Thanh Hoàn tức giận cười nói: "Lão tổ tông nhà Đại nãi nãi sao lại cứng đầu vậy?" Khóe miệng Chu thị thoáng qua nụ cười khổ. "Lục tiểu thư của ta ơi, nếu lão tổ tông nghe lời thì đã không đổ bệnh như vậy rồi. Trong cả cái phủ này, trừ lão Thất có thể nghẹn được với người vài câu ra, những người khác... Cô không biết được đâu, phận làm tiểu bối chúng ta cũng khó khăn lắm. Nào là dỗ ngọt, nào là lừa dối, nào cầu xin, nào cung phụng, chiêu nào cũng dùng hết rồi." Thanh Hoàn nở nụ cười như đùa như không: "Ta đây sẽ không chiều theo thói xấu này của người đâu." Chu thị kinh ngạc, sao nghe câu này có vẻ vô lễ vậy? Đối với cuộc đời của lão tổ tông Tưởng gia, Thanh Hoàn có thể xem như nắm rõ trong lòng bàn tay. Không phải cô đi nghe ngóng, chỉ là bởi vì ngay cả Hoàng đế mà vị này còn dám phản bác lại thì quả thật là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, trong Kinh thành không ai không biết đến bà. Lão tổ tông của Tưởng phủ họ Tăng, xuất thân là trưởng nữ của phủ Bình An Hầu, lúc chưa xuất giá thì chính là thiên kim tiểu thư được yêu thương nhất trong phủ. Tiểu thư quý tộc đương thời phải tri thư đạt lễ, đoan trang, nhã nhặn, mỗi cử chỉ phải biết có khuôn phép, không được làm mất thể diện của gia tộc. Nhưng Tăng Đại tiểu thư lại hoàn toàn không theo lẽ thường, thích múa gậy múa côn như con trai, tính cách hào sảng, hoạt bát. Đến năm mười bảy tuổi vẫn không có ai dám đến nhà cầu thân. Vợ chồng Bình An Hầu sốt sắng đến mức sắp bạc cả đầu, không biết phải làm thế nào bèn đi cầu xin Thái hậu. Tiên Thái hậu điểm loạn uyên ương, quyết định ghép một văn một võ, gả bà cho lão thái gia Tưởng gia. Lão thái gia là một thư sinh, chú trọng cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt nên đương nhiên không muốn cưới một Mẫu dạ xoa về nhà. Cũng chỉ vì vậy, ngay trong đêm tân hôn, hai người bị trói đưa vào động phòng. Câu chuyện sau khi kết hôn còn đặc sắc hơn. Lão thái gia có bốn vị di nương, người nào cũng dịu dàng, yếu ớt, nhìn đáng thương biết bao. Trông thì có vẻ vô hại nhưng thực tế mấy vị này đều rất giỏi âm thầm tính kế người khác, dã tâm bừng bừng. Tăng Đại tiểu thư là người thẳng thắn, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ. Trong nửa năm ngắn ngủi đã bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bị lão thái gia ghét bỏ, ngay cả cửa phòng của bà cũng không bước vào. Tăng Đại tiểu thư là ai chứ, nếu ngươi đã vô tình thì ta đây sẵn sàng dứt bỏ. Bà mang theo cái thai ba tháng, viết một bức hưu thư, liệt kê ra mười tám tội trạng của phu quân, sau đó dứt áo ra đi, sống một mình một nhà. Dù sao của hồi môn mà Hầu phủ cho bà cũng nhiều, nào tiền nào nhà cửa, còn có đứa con trong bụng nữa nên ngày tháng trôi qua thoải mái vô cùng. Ai ngờ bà vừa đi, Tưởng lão thái gia lại nghĩ được tới những điểm tốt của bà, sau đó quyết lấy danh nghĩa của con trai để đón bà về nhà. Hai người giày vò dằn vặt nhau nửa năm trời, Tăng Đại tiểu thư đỡ cái bụng bự sắp sinh của mình nói một cách hùng hồn, bà có thể trở về nhưng bốn di nương đó phải cút hết cho bà. Tưởng lão thái gia nhìn cái bụng sừng sững của bà, gật đầu ngay tắp lự. Từ đó về sau, Tăng đại tiểu thư trỗi dậy làm chủ, Tưởng lão thái gia hoàn toàn trở thành một người bị vợ quản nghiêm. Từ đó cho đến cuối đời, ông ấy cũng không còn dám động vào người đàn bà khác nữa. Thanh Hoàn nhìn lão tổ tông đầu tóc bạc trắng, lòng đầy kính ngưỡng. Không phải người phụ nữ nào cũng có thể kiên quyết dứt áo ra đi, liều mình đấu tranh như vậy. "Cháu là... con gái của lão Nhị Tiền gia sao?" Giọng nói của lão tổ tông có phần yếu ớt. "Không sai, mẫu thân của cháu là Tiền Xuân Hoa, Nhị tiểu thư Tiền gia ạ." Thanh Hoàn trả lời rất thẳng thắn. "Qua đây, cho lão tổ tông nhìn cháu một cái." Thanh Hoàn tiến lên vài bước, thoải mái mà ngước mặt lên. Lão tổ tông híp mắt đánh giá trên dưới trái phải một hồi lâu mới nói: "Khuôn mặt giống với lão Nhị nhưng ánh mắt lại có chút giống với lão Đại." Trái tim Thanh Hoàn hẫng mất một nhịp, quả nhiên là lão thái thái còn rất tinh mắt, một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu mọi sự trên đời. Một chút đạo hạnh của cô hoàn toàn không đáng là gì khi đứng trước mặt bà. "Ánh mắt của người còn tinh lắm." "Là cháu cứu ta sao?" Ánh mắt lão tổ tông lóe lên tia sáng. "Sao thế, nhìn cháu không giống sao?" Lão tổ tông thở hổn hển, mỉm cười: "Cháu và lão Đại nói chuyện y như nhau. Năm đó, ta chỉ thích nó bắt mạch cho ta, đơn thuốc rất chuẩn xác. Dù là bệnh gì cũng chỉ cần bảy ngày là đã thấy công hiệu." Thanh Hoàn nghe người ta khen ngợi mẫu thân thì trong lòng hơi xúc động. "Chỉ đáng tiếc…" Đôi mắt của bà cụ trong phút chốc trở nên ảm đạm, nét mặt đầy bi ai. Sống mũi Thanh Hoàn cay cay, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Năm năm nay, đây là lần đầu tiên có người dùng hai từ "đáng tiếc" để nhắc về Tiền gia. Cô cố kìm nén nước mắt, khẽ cười: "Sống chết do số, phú quý tại trời. Con người không đấu được với số mệnh. Lão tổ tông, cháu đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện, cũng mong người hãy buông xuống đi thôi." Sức khỏe của bà bây giờ tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều nữa nên Thanh Hoàn không thể không nói như vậy. Lời này vừa được nói ra, không chỉ lão tổ tông kinh ngạc mà ngay cả Tưởng Hoằng Văn và Chu thị đứng phía sau Thanh Hoàn cũng đầy bất ngờ. Cô gái trước mắt đây vẫn chưa qua sinh nhật mười bốn tuổi vậy mà trong lời nói đã thấm đượm tang thương, so với những người lớn tuổi thì có vẻ như còn trưởng thành hơn rất nhiều. "Cháu ngoan, cháu tên là gì?" Lão tổ tông nhìn cô đầy hứng thú. "Cố Thanh Hoàn." Lão tổ tông nói chuyện một hơi như vậy đã có chút gắng gượng không nổi nữa, ánh mắt hướng về Chu thị nói: "Thay ta tiếp đãi cho tốt, không được để nó bị ấm ức về cái gì." Chu thị vội vàng đáp: "Lão tổ tông yên tâm, để ai ấm ức chứ con nhất quyết sẽ không thể để Lục tiểu thư ấm ức được đâu ạ." Thanh Hoàn chưa quay người rời đi mà nghiêm nghị nói: "Lão tổ tông phúc thọ song toàn, người cũng nên suy nghĩ cho con cháu trong phủ. Đang yên đang lành nếu xảy ra chuyện không may thì con cháu cả phủ làm sao mà sống đây. Về sau người không được cư xử tùy hứng nữa. Đợi sau khi người khỏi bệnh rồi lại gọi cháu đến đây để hỏi chuyện cũng không muộn." Lão tổ tông bị một tiểu bối quở trách nhưng lại không tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ, trong ánh mắt lộ rõ sự tán thưởng, miệng thì khẽ than: "Con thật sự là giống y như lão Đại." Thanh Hoàn rời đi, lão tổ tông cũng phất tay, ánh mắt nhìn chòng chọc cháu trai mình. Chu thị hiểu ý đi ra ngoài. Tưởng Hoằng Văn thấy trong phòng không còn người ngoài, tới ngồi trước giường, nắm tay của tổ mẫu cười nói: "Lúc nãy cô bé ấy có dặn dò, tổ mẫu người lại không nghe lời rồi." Lão tổ tông trừng tiếp, Tưởng Hoằng Văn liền cười trừ nói: "Cháu nói, cháu nói, cháu sẽ nói hết mà, xin lão tổ tông đừng nói chuyện nữa, giữ lại chút hơi sức." Sau thời gian nửa tuần trà, Tưởng Hoằng Văn miệng rát lưỡi khô, bưng chung trà uống một hơi cạn sạch, "Lão tổ tông, cháu đã kể hết mọi chuyện, không giấu giếm lấy một điều gì cả. Nếu người không tin, đợi một lát Đình Lâm đến đây người tự mình hỏi đệ ấy. Còn nữa, chuyện của Lục tiểu thư phải giữ bí mật, lần này nếu không phải vì người, cô bé ấy sẽ tuyệt đối không để lộ thân phận đâu." Lão tổ tông chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng dâng lên ý cười: "Người của nhà đó... quả thật rất thông minh." "Lão tổ tông, nhà đó là nhà nào ạ?" Tưởng Hoằng Văn đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, lại gần xem thử thì thấy lão tổ tông đã nhắm mắt ngủ rồi. Hắn ta rón rén đứng lên, vừa định lén chuồn đi. "Quay lại!" Tưởng Hoằng Văn bước lên trước, cười hề hề nói: "Lão tổ tông có gì căn dặn ạ?" "Gọi ba vị lão gia vào đây." Tưởng Hoằng Văn mừng rỡ, "Dạ, lão tổ tông!" Một lát sau, ba vị lão gia nhà Tưởng gia đi vào phòng, cung kính đứng một hàng trước giường. "Cố Thanh Hoàn là người mà ta muốn bảo vệ, đối với chuyện của con bé ấy, người trong phủ này ai cũng không được hỏi nhiều, cũng không được phép tiết lộ ra ngoài." Ba vị lão gia của Tưởng gia đều giật mình ngạc nhiên không thôi. Mấy năm nay, lão tổ tông chưa từng nói muốn bảo vệ ai một cách không kiêng dè như vậy. "Ai dám nhiều chuyện hỏi thêm một câu thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Lui ra hết đi." "Dạ, mẫu thân!" Ba người con trai không dám hỏi thêm một câu nào, cung kính hành lễ cáo lui. Lão tổ tông nói xong những lời này thì nắm lấy tay cháu trai rồi nằm xuống. Tưởng Hoằng Văn đang định tâng bốc vài câu thì lão tổ tông đã nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Thanh Hoàn trở về viện thì đã thấy Thanh Chỉ đang chờ mình, khi thấy cô quay lại thì cười nói: "Muội đã đi đâu vậy, ta ở trong viện này đợi cả nửa ngày rồi đấy." Thanh Hoàn suy nghĩ nói: "Lão tổ tông bị bệnh, người muốn nhìn ta một cái." "Muội có tuân thủ quy củ không, có nói lung tung gì không đấy." Thanh Hoàn thấy cô chỉ lo lắng điều này thì trong lòng thoáng ủ rũ. Nhị tỷ này nhất định là bị cô dọa cho sợ rồi, cứ lo cô sẽ gây ra họa. Thanh Hoàn cười nói: "Muội rất tuân thủ quy củ, không có nói lung tung cái gì cả, Nhị tỷ yên tâm. Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào phòng trước rồi nói." Hai người vừa đi vào phòng, Chu thị đã dẫn hai nha hoàn đi tới, trong tay nha hoàn bê một cái tráp. "Lão tổ tông đã chuẩn bị trước vật này, mong hai vị tiểu thư không chê." Nha hoàn mở tráp ra, bên trong là hai hộp trang sức châu báu tinh xảo, nhìn có vẻ rất đẹp. Thanh Chỉ kinh ngạc đến mức suýt nhảy cẫng lên, hoang mang hỏi: "Đại nãi nãi, vật này có nghĩa là gì?" Chu thị nhìn Thanh Hoàn, thấy trong mắt cô không có một chút ngạc nhiên nào thì âm thầm xác định Lục tiểu thư nhất định là một danh y. Cô ta không khỏi âm thầm sờ phương thuốc trong tay áo của mình, sau đó mới mỉm cười nói: "Trưởng bối ban cho thì đừng từ chối, Nhị tiểu thư mau nhận đi, cũng tránh cho ta đây không có được trong lòng còn đang ngứa ngáy đây này. Một hộp này là cho Lục tiểu thư, lão thái thái nhớ đến cố nhân nên thịnh tình một chút, mong hai vị tiểu thư đừng chê."
Ngón tay trắng nõn của Chu thị chỉ vào một cái hộp trong tráp nói một cách thản nhiên. Thanh Hoàn âm thầm tán thưởng. Tưởng gia hành sự quang minh lỗi lạc, không giấu giếm đặt điều. Phàm việc gì nếu thích sẽ nói trước mặt, khiến người ta không bắt bẻ được lỗi sai nào. Người nhà như vậy nếu như Nhị tỷ được gả vào đây có lẽ sẽ được hưởng phúc cả đời. Trong lòng Thanh Hoàn nảy ra một ý. Hai má Thanh Chỉ đỏ ửng. Vốn dĩ người ta chỉ mời Lục muội, mình đi theo tới đây là da mặt đã dày lắm rồi, nếu còn nhận đồ của người ta thì không hay lắm. "Nhận đi Nhị tỷ." Thanh Hoàn biết cô dễ ngại ngùng. Thanh Chỉ trách cô: "Muội to gan thật đấy, còn không mau cảm ơn Đại nãi nãi." Thanh Hoàn không trả lời mà chỉ cười trừ. "Đa tạ Đại nãi nãi." "Cảm ơn cái gì, quà là của lão tổ tông, đợi lão tổ tông khỏi bệnh rồi thì khấu đầu cảm ơn người cũng không muộn." Tuy trên mặt Chu thị nở nụ cười nhưng trong mắt lại nhìn tỷ muội hai người đầy nghi ngờ, đồng thời cũng âm thầm nuốt lại những lời định nói vào trong lòng. "Nhất định phải khấu đầu cảm tạ người. Chỉ sợ là bệnh của lão tổ tông phải mấy ngày nữa mới khỏi được. Mong Đại nãi nãi chuyển lời về Cố phủ giúp tỷ muội chúng tôi." Thanh Hoàn nhẹ giọng nhắc nhở. Để châm cứu bảy ngày thì phải ở lại trong phủ, nếu đi đi lại lại nhất định sẽ để lộ sơ hở với Cố phủ bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]