Chương trước
Chương sau
Một đêm ngon giấc.
Trời vừa sáng Thanh Hoàn đã bị Nguyệt nương gọi tỉnh, Xuân Nê bưng nước vào để cô rửa mặt.
Thanh Hoàn nhìn mình trong gương đồng, lấy một cây trâm từ trong hộp nữ trang ra đưa cho Nguyệt nương.
"Hôm nay cài cây trâm này."
Nguyệt nương nhìn thấy cây trâm thì hốt hoảng, khom lưng nói: "Tiểu thư, đây là thứ duy nhất mà Nhị nãi nãi để lại, bây giờ người cài nó có phải là…"
"Phải cài lúc này mới có tác dụng được."
Chân mày Thanh Hoàn nhướng cong lên. Cây trâm này mẫu thân của cô cũng từng có một cây, năm đó tỷ muội hai người tiến cung được thái hậu ban cho. Đồ được ban thưởng thì không ai dám lấy đi cả nên mới là vật duy nhất còn giữ lại được.
Trang điểm xong xuôi, Thanh Hoàn nhìn hai người bận tới bận lui, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trong phòng ta chỉ có hai người. Đây là Kinh thành, không thể so với phủ Tô Châu được. Cố gia là gia tộc trọng sĩ diện, e là không quá vài ngày, đại phòng sẽ đưa người qua đây."
"Tiểu thư nói đúng ạ, nô tì có nghe ngóng rồi. Lúc đại tiểu thư chưa gả đi bên người lúc nào cũng có bốn đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng, bốn tiểu nha hoàn và thêm bốn bà bà to khỏe để sai vặt nữa. Trong viện có tổng cộng mười sáu người." Xuân Nê nói một cách mạch lạc.
"Vậy thì để hai người Thải Vân và Minh Nguyệt ở trong phòng đi."
Nguyệt nương nhăn mày nói, "Chỉ sợ đại phòng sẽ nói, bọn họ còn nhỏ tuổi."
Ánh mắt Thanh Hoàn toát ra ý cười: "Đừng lo, đến lúc đó ta sẽ tự mình từ chối. Hiện tại ta chỉ lo làm sao để đưa Lưu tẩu đến đây. Ta chỉ quen ăn đồ ăn mà bà ấy nấu rồi, đồ ăn người khác làm ta ăn không vào."
"Hay là để Tiền Phúc giúp tiểu thư nghĩ cách?"
Thanh Hoàn gật đầu, hồi lâu sau mới nói: "Đợi ngày kia gặp họ rồi bàn bạc. Đi thôi, buổi thỉnh an hôm nay sẽ không yên bình đâu."
Nguyệt nương nhẹ nhàng đỡ Thanh Hoàn đi vòng qua cửa Thùy Hoa*, men theo con đường đá vụn ở trước cửa căn nhà nhỏ của Đông viện.
(*) Cửa Thùy Hoa là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Cố Thanh Hoàn đi vào chính viện, vòng qua một bức tường đá cẩm thạch khổng lồ thì quang cảnh trước mắt đột nhiên trở nên rất thoáng đãng. Hai người đi trên con đường rộng rãi chừng năm mươi bước thì tới trước một phòng khách rất rộng rãi và sáng sủa.
Một hàng mười sáu cánh cửa gỗ sơn mài màu đỏ thắm đã được mở ra, bức hoành phía trên đề ba chữ "Thọ An Đường" rất lớn.
Nét chữ hùng hồn, mạnh mẽ, tựa như mang theo sức nặng ngàn cân, vừa nhìn đã biết là bút tích của đại gia. Người xưa nói, nét chữ nết người, vị Cố đại gia này là một người không có chủ kiến, tại sao có thể viết được nét chữ như vậy?
Thanh Hoàn cười châm chọc, ngước mắt quan sát xung quanh, so với sự nguy nga lộng lẫy ở phủ Tô Châu, nơi đây càng xa xỉ, càng khí phách hơn nhiều.
Lúc hai người đi vào thì bên trong đã đầy người ngồi.
Cố lão gia và lão thái thái đang ngồi nghiêm trang ở trên, bên trái là vợ chồng đại phòng, bên phải là vợ chồng nhị phòng.
Thanh Hoàn đánh giá chỗ ngồi của mình. Ngô Nhạn Linh hống hách ngồi ngay bên dưới chỗ của Quận chúa, hai vị tỷ tỷ thứ xuất cũng theo thứ tự ngồi xuống, trong lòng cô thầm cười, sau đó giống như không hề để ý mà ngồi vào chỗ cuối cùng.
Ngồi xong, cô lén nhìn người của đại phòng một lượt. Thấy không ai mở miệng nói chuyện, Thanh Hoàn chỉ khẽ nhíu mày một cái, lại cúi đầu xuống. Bản thân cô là đích nữ duy nhất của nhị phòng, vậy mà người của đại phòng lại nhìn như không thấy, xem ra quy củ này chẳng ra gì cả.
Thanh Hoàn lại không hề biết rằng, khi cô bước vào, ngồi xuống chỗ của mình thì đã khiến cho mọi người của Cố gia cảm thấy như hẫng mất một nhịp tim vậy.
Kể từ khi vị tiểu thư này khỏi bệnh thì từ lời ăn đến tiếng nói đều rất có quy củ, nhìn không hề giống với một người không có giáo dưỡng. Thậm chí, có khi còn quy củ hơn cả hai vị tiểu thư thứ xuất của nhị phòng.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, trên mặt cô luôn là một nụ cười rất nhẹ nhàng, chưa kể gương mặt cực kì giống với Tiền thị, trên đầu còn đang cài cây trâm phượng mà Tiền thị lúc còn sống hay cài. Điều này khiến cho tâm trạng của người nào đó rất không thoải mái, giống như người ngồi trước mặt là Tiền thị vậy.
Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Cố lão gia hắng giọng một tiếng, vợ chồng đại gia Cố Tùng Hàm tiến lên phía trước hành lễ với phụ mẫu.
Thanh Hoàn nhân cơ hội này đánh giá ông ta.
Đại gia có tướng mạo đĩnh đạc, cách ăn mặc cũng đặc kiểu thư sinh, chỉ có đôi mắt hơi âm trầm. Ông ta đi thi đạt được bảng nhãn, chưa đến tuổi tứ tuần đã nhậm chức quan tam phẩm Binh bộ thị lang, tốc độ thăng quan tiến chức có thể nói là rất nhanh.
Cố Thị lang có một vợ và hai người thiếp. Vợ cả là Chu thị, sinh được hai trai một gái, còn hai vị tiểu thiếp thì vẫn chưa có người con nào.
Chu thị có khuôn mặt đôn hậu, ra dáng của một phu nhân nhà quyền quý. Những năm này, đại phòng chỉ có một thứ nữ là Nhị tỷ, có thể thấy thủ đoạn của Chu thị không hề tầm thường chút nào.
Thanh Hoàn thu ánh mắt lại, trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, đồng thời cũng lưu ý điều này.
Vợ chồng đại phòng hành lễ xong thì đến lượt vợ chồng nhị phòng tiến lên hành lễ.
Hành lễ xong thì đến lượt tiểu bối. Người hầu đã chuẩn bị sẵn đệm cói để đại thiếu gia Cố Tử Huyên nắm tay vợ là Quan thị cùng nhau quỳ xuống hành lễ.
Cố Tử Huyên mới hai mươi tuổi đầu, vẻ ngoài phong độ ngời ngời, mặt mũi sáng sủa, hiện tại đã là cử nhân, đang ôn luyện để tham gia kì thi mùa xuân năm sau.
Chính thê Quản thị vận áo dài bằng vải gấm màu đỏ tím viền đỏ thẫm. Gương mặt sắc sảo, thân hình đầy đặn. Hai năm trước, Quản thị mới hạ sinh một quý tử, cũng chính là chắt trai đầu tiên của Cố phủ.
Nghe Xuân Nê nói, đại thiếu gia lúc đọc sách thường thích có mỹ nhân ở bên cạnh nên đã nạp ba vị di nương có thể ngâm thơ, đánh đàn, vẽ tranh, người nào cũng xinh đẹp, quyến rũ.
Nhị thiếu gia Cố Tử Diệp năm nay mới mười sáu tuổi, chưa thành thân, vẫn đang đi học ở Thái tử giám, là con trai út bảo bối nên được Chu thị cưng chiều vô cùng.
Hành lễ xong, năm vị tiểu thư chưa xuất giá của Cố phủ lục tục đứng dậy hành lễ với trưởng bối.
Bởi vì Đại tiểu thư đã được gả đi, lại không ở Kinh thành nên một hai năm mới về thăm một lần. Vì vậy, Nhị tiểu thư là người dẫn theo bốn muội muội còn lại đi lên hành lễ.
Thanh Hoàn vẫn đứng ở vị trí sau cùng, từ tốn đi về phía trước, nhưng ngay khi cô vừa định quỳ xuống thì Nhị tiểu thư đột nhiên lên tiếng: "Tổ phụ, tổ mẫu, Lục muội là đích nữ duy nhất của nhị phòng, theo lý phải đứng ở bên cạnh con mới phải."
Lời này vừa được nói ra, lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Thanh Hoàn thầm than, Nhị tỷ ơi là Nhị tỷ, lúc này tỷ giúp muội lên tiếng có phải là hơi sớm rồi không. Thế này có khác gì trực tiếp đánh vào mặt Quận chúa chứ.
Đúng như dự đoán, Quận chúa Hoa Dương cầm chung trà, sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Linh tỷ là con riêng của bà ta nên không thể xem là đích nữ được. Tính đi tính lại, đích nữ của nhị phòng cũng chỉ có kẻ điên đó mà thôi.
Cố Nhị gia sợ Quận chúa tức giận, vừa định trách mắng vài câu nhưng nghĩ đến đại phòng cũng có mặt ở đây nên chỉ có thể nghẹn lời, giả vờ như mình đang uống trà để che giấu sự xấu hổ trên gương mặt.
Thanh Hoàn vẫn chưa nhúc nhích, khuôn mặt kinh ngạc, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Thực tế thì cô đang đợi xem thái độ của người bên đại phòng như thế nào.
Điều khiến cô thất vọng là không một người nào của đại phòng lên tiếng, dáng vẻ giống như đang xem kịch vậy, hoàn toàn không liên quan đến mình.
Trái lại lão thái thái Ngụy thị lại lạnh mặt trách móc: "Nhị nha đầu, trước mặt trưởng bối làm gì có chỗ cho cháu nói chuyện. Phạt cháu hôm nay chép nữ tắc mười lần, con gái trong nhà ăn nói phải có phép tắc."
Nhị tiểu thư lại không hề tức giận, chỉ cúi đầu đáp: "Tôn nữ nói năng không lễ phép tình nguyện chịu phạt ạ."
Ánh mắt Thanh Hoàn khẽ động, cô mỉm cười nói: "Nhị tỷ nói đúng, con là đích nữ của nhị phòng, theo lý thì phải đứng phía trước, Linh tỷ tỷ chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi."
Nói xong, cô bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Thanh Chỉ, chen ngang khiến Ngô Nhạn Linh đứng xê ra một chút, dáng vẻ trông rất đương nhiên.
Khuôn mặt Quận chúa Hoa Dương càng lúc càng xanh.
Ngô Nhạn Linh cũng tức đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Khuôn mặt xinh đẹp cũng vì đó mà có phần méo mó. Cô ta vào Cố phủ đã năm năm, chưa từng có ai dám đứng chắn trước mặt, chọc thẳng vào chỗ đau của cô ta như vậy.
Nhưng dù sao cô ta cũng là con gái được Quận chúa nuôi dạy, sau khi sắc mặt biến đổi mấy lần thì đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Cố lão gia là người mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, làm sao có thể không nhìn ra điều này.
Ông ta nghĩ, Cố gia vẫn còn phải dựa dẫm vào Tề vương phủ nhiều, cho nên lập tức nghiêm giọng: "Hỗn xược, cái gì mà người trong người ngoài, ai dạy ngươi ăn nói vô lễ như vậy."
Thanh Hoàn ngước mắt lên, khuôn mặt trông rất ngây thơ, vô tội: "Tổ phụ, tôn nữ cũng là nghe người trong phủ nói, chẳng lẽ tôn nữ nói sai hay sao?"
Cố lão gia nghẹn họng, đập bàn một cái, lập tức quay sang quát to: "Ngụy thị, bà quản giáo hạ nhân như thế nào?"
Ngụy thị miết chặt khăn tay không nói lời nào.
Ngay khi bầu không khí đã trở nên căng thẳng vô cùng thì Cố Thị lang cất tiếng: "Bỏ đi, chẳng qua chỉ là chỗ đứng mà thôi, có cái gì mà phải tranh nhau. Lục nha đầu nói không sai. Huống hồ, mẫu thân tuổi đã cao, làm sao có thể quản thúc được hết hạ nhân trong phủ."
Lời này nghe có vẻ ba phải, nhưng nghiền ngẫm kỹ lại thì thấy còn có thâm ý trong đó.
Từ xưa đến nay nhị phòng đều do Quận chúa một tay che trời, muốn trách cũng chỉ có thể trách Quận chúa không quản lý được kẻ hầu người hạ, sao có thể trách lão thái thái được. Đây là do bà ta tự bê đá đập vào chân mình, là do bà ta đáng đời.
Thanh Hoàn hiểu ý, mỉm cười quỳ xuống theo bốn người còn lại, bởi vì cúi đầu nên không ai có thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Cô cũng đã dần dần sáng tỏ, đại phòng và nhị phòng không hề đồng lòng chút nào.
Vậy thì dễ xử rồi.
Thỉnh an xong.
Cố lão gia bắt đầu dạy bảo, không gì khác ngoài những lời lẽ nghe rất đường hoàng như mẫu từ tử hiếu, anh em phải biết kính trên nhường dưới. Thanh Hoàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chăm chú lắng nghe như một lão tăng đang ngồi thiền.
Sau nửa tuần trà, vốn dĩ nên là một buổi thỉnh an nhẹ nhàng như kiểu thỉnh an cha, thỉnh an mẹ, nhưng lại vì một câu nói vô tâm vô phế của Thanh Hoàn mà tất cả đều vội vàng ai về phòng người nấy.
Cố lão gia phất tay, cùng con trai, cháu trai đi vào thư phòng, nói những lời ê răng như tu thân tề gia, bàn bạc làm sao để Cố gia lại trở lại huy hoàng như xưa.
Ngụy thị đi đến nội đường, cùng con dâu, cháu dâu, cháu gái ngồi lại một chỗ trò chuyện, thảo luận làm sao để quản lý nội trạch.
Nội đường nằm ở vị trí hướng Nam, bên trong bài trí một cái sập lớn, bên trên phủ một lớp thảm lông hồ li. Sau chiếc sập là bộ bình phong mười sáu tấm điêu khắc hình mai lan trúc cúc.
Chu thị và Nhị tiểu thư một người bên trái, một người bên phải đỡ lão thái thái ngồi xuống.
Quận chúa thì thong thả ngồi trên ghế, hoàn toàn không hề có ý muốn đứng dậy đỡ. Lúc này, nha hoàn cũng lục tục bưng trà và điểm tâm vào trong, rót trà dâng lên.
Hoa Dương gạt lá trà, nhấp một ngụm rồi mới nói: "Đại tẩu, năm mới sắp đến rồi, các phủ cũng đã bắt đầu chuẩn bị quà mừng năm mới."
Chu thị cười nói: "Đệ muội yên tâm, quà để đưa tới Tề vương phủ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, còn nhiều hơn cả năm ngoái đấy."
Hoa Dương nghe vậy thì yên tâm: "Lần này vào Kinh quá vội vàng nên chưa chuẩn bị kịp quần áo, phục sức của lão gia, thái thái, và các cô nương. Nghe nói thợ may trong Kinh thành tay nghề rất giỏi, phải làm phiền đại tẩu nhọc lòng việc này rồi."
Chu thị miệng cười mà lòng đau như cắt. Bản thân đang sống yên ổn vui vẻ, không cần thỉnh an buổi sáng, không cần nhìn sắc mặt của người khác, chính mình làm chủ địa bàn của mình.
Bây giờ thì hay rồi, nhị phòng vào Kinh, chi phí ăn uống, ngủ nghỉ của một nhà phải tăng lên bao nhiêu không nói, trên đầu bỗng có thêm một mẹ chồng, kế bên có thêm một em dâu điêu ngoa, bên dưới còn thêm bốn cô cháu gái.
Cho dù Chu thị là người biết diễn kịch cũng không thể duy trì nổi nụ cười nữa.
Điều khiến cho bà ta muốn ngã ngửa là, hóa ra phủ đệ này là do Cố lão gia bỏ tiền ra để mua. Vậy mà mấy năm trước, bà ta còn đắc ý mà bỏ ra mấy vạn lượng để trùng tu lại, hơn nữa tiền này không phải là lấy từ quỹ chung mà là tiền riêng của đại phòng.
Xem tình hình bây giờ, chắc chắn Nhị gia muốn làm quan ở Kinh thành rồi. Nhị phòng luôn được thiên vị hơn, còn thêm một Quận chúa xuất thân hoàng gia nữa, tương lai cái nhà này còn không biết ai mới là người làm chủ nữa.
Lỡ như... mình đúng thật là lỗ lớn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.