Triệu Cảnh Diễm trợn mắt há mồm. Chẳng trách ám vệ ẩn nấp bên ngoài biệt viện này bấy lâu mà hoàn toàn không có kết quả gì cả. Quả nhiên là cô ta giả trang thành bệnh nhân, đường hoàng tiến vào Kim phủ này từ cổng chính. "Gia, Lục tiểu thư này thật là thông minh." A Ly cảm thán. "Hừ, tưởng người ta ngu ngốc giống người vậy sao." Triệu Cảnh Diễm cố nén xúc động cầm quạt gõ lên đầu A Ly, đôi mắt hơi híp lại, nhẹ nhàng xoay người một cái, thân thể vững vàng đáp xuống mặt đất. Lục tiểu thư à Lục tiểu thư, gia phải làm sao để đáp lễ hai lần cô bỡn cợt gia đây? Trong sương phòng, đèn đuốc sáng trưng. Cố Thanh Hoàn mặc cho Nguyệt nương loay hoay, chỉ một chốc sau, cô đã cởi bỏ áo khoác ngoài, mặc lên người chiếc áo bào đen. "Nguyệt nương, ta đi đây." "Tiểu thư, chờ đã." Nguyệt nương bưng trà sâm lên, đưa tới bên miệng Cố Thanh Hoàn: "Tiểu thư, đã hơn nửa đêm, mau uống chút trà sâm cho tinh thần tỉnh táo." Cố Thanh Hoàn chợt thấy ấm áp. Mấy trăm đêm rồi, Nguyệt nương chưa bao giờ quên chén trà sâm này. Cô uống trà sâm, mỉm cười dặn dò: "Nguyệt nương cứ ngủ một giấc trước đi, lát nữa ta sẽ cho người dưới gọi ngươi dậy." Nguyệt nương nhận lấy chén trà, cười nói: "Tiểu thư chưa trở lại, Nguyệt nương làm sao ngủ được, tiểu thư mau đi đi." Cửa cọt kẹt một tiếng rồi mở ra. A Ly lập tức căng cứng người lại, nói nhỏ: "Gia, gia, ra rồi, ra rồi." Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn A Ly đầy hàm ý, ý bảo gã câm miệng, gia đây cũng có mắt để nhìn. Hai mắt A Ly bỗng nhiên trợn tròn, miệng há hốc đến độ có thể nhét vừa quả trứng. Cái đức hạnh gì thế này! Triệu Cảnh Diễm bĩu môi, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn phía trước. Dưới ánh trăng như nước, một cô gái xinh đẹp đang đứng. Triệu Cảnh Diễm như bị sét đánh, đôi mắt còn trợn lớn, miệng còn há to hơn cả A Ly, trong nháy mắt hắn cảm thấy như mình không thở nổi. "Gia, ta không dám tin vào mắt mình cho lắm." A Ly dụi mắt. Dưới ánh trăng, dung nhan của cô tựa như đóa phù dung mới nở, làn da trắng mịn màng, chân mày tự nhiên rất đẹp, đôi môi không điểm mà hồng, đuôi mắt quyến rũ, một vẻ phong tình lạ thường, nét đẹp tựa như người con gái từ trong tranh bước ra. Mà đôi mắt kia khiến người vừa nhìn qua là không muốn quên, tựa như là pháo hoa nở rộ, đẹp đến mê người. Sau khi nở rộ, đôi mắt đó lại tựa như đầm nước sâu không đáy, khiến người ta sa vào trong đó. Triệu Cảnh Diễm nhìn một hồi, cho đến khi khăn che mặt màu đen che khuất gương mặt kia rồi biến mất trong bóng đêm, hắn mới lẩm bẩm: "Gia cũng không dám tin vào hai mắt mình, A Ly, mau nhéo gia một cái." A Ly theo lệnh, dùng hết sức nhéo cánh tay Thọ vương. Triệu Cảnh Diễm đau đến hít ngược một hơi, lẩm bẩm: "Đúng là gia không phải đang nằm mơ!" Canh ba ba khắc, vị khách cuối cùng đến, hơi sợ hãi mà ngồi trước mặt Cố Thanh Hoàn. Cố Thanh Hoàn vừa đặt chung trà xuống, ngước mắt lên nhìn, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc, sao lại là người này. Người vừa tới không phải ai khác, chính là tiểu thiếp thứ hai của Cố Nhị gia, Hứa thị. Hứa thị năm nay ngoài ba mươi, thường ngày luôn tỏ ra dịu dàng, thướt tha, quyến rũ lòng người, dung mạo cũng không tầm thường, bởi vậy được Cố Nhị gia yêu thích không thôi. Nghe Nguyệt nương nói, người này xuất thân không kém, coi như là con nhà quan lại, đáng tiếc là con tiểu thiếp. Có một lần Hứa thị vào miếu dâng hương, không biết làm sao gặp được Cố Nhị gia cũng đưa lão thái thái dâng hương. Hai người vừa gặp đã thân, thiên lôi câu động địa hỏa*, mắt đi mày lại, chẳng mấy chốc đã thông đồng với nhau. (*) Thiên lôi câu động địa hỏa: người xưa quan sát được khi núi lửa phun trào thì sẽ có sấm sét, bèn kết luận rằng thiên lôi dẫn tới địa hỏa. Địa hỏa là dung nham, ẩn dụ về dục vọng của nữ tính; thiên lôi là sấm sét, ẩn dụ về dục vọng của phái nam. Cả câu ám chỉ về bản năng dục vọng không thể kháng cự của con người. Cố Nhị gia này cũng xem như có bản lĩnh, đút lót được cho tiểu hòa thượng trong miếu, thừa dịp trời tối đen liền bò vào sương phòng của con gái nhà người ta. Hứa thị cũng ỡm ờ, dan díu, quan hệ giường chiếu ngay trong miếu. Sau đó, Cố Nhị gia thề non hẹn biển với Hứa cô nương, nhất định sẽ đưa kiệu tám người khiêng đến đón người về Cố phủ, khiến Hứa cô nương háo hức không thôi. Vậy mà Hứa thị đợi một tháng, không đợi được kiệu tám người khiêng, chỉ chờ được một cỗ kiệu nhỏ. Hứa cô nương hiểu được đàn ông bạc tình, nhưng đã thất thân cho hắn, chỉ đành rưng rưng lên kiệu, đi làm di nương. Trong lòng Cố Nhị gia áy náy với Hứa thị, vậy nên vô cùng thương yêu, cưng chiều, còn lén cho tiền riêng, chi tiêu ăn mặc cũng chẳng kém gì Tiền thị. Hứa thị này ỷ vào sự sủng ái của Cố Nhị gia, thường tranh đấu với di mẫu, không là ngoài mặt thì cũng là âm thầm. Tuy rằng di mẫu vẫn trị được Hứa thị, nhưng cũng vì thế mà chịu không ít tức giận. Tiền gia gặp chuyện không may, Hứa thị này, ngoài mặt tuy không làm gì, nhưng lại âm thầm nói không ít mấy lời châm ngòi thổi gió. Có thể nói, người đàn bà này hiểu biết nhất là sử dụng ám chiêu. Nào ngờ, một di mẫu đi rồi, một Quận chúa lợi hại lại đến, ngay cả gã đàn ông của mình cũng không đụng vào được. Không biết lúc nửa đêm không người, Hứa thị này có hối hận đến phát điên hay không. Mỗi khi Nguyệt nương nói đến đây, nhất định sẽ phải phun mấy bãi nước bọt về hướng tiểu viện của Hứa thị. Cố Thanh Hoàn tập trung tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Hứa thị. "Đưa tay." Hứa thị rõ ràng rất giật mình, không ngờ Kim đại phu vang danh lại là một cô gái. Sau đó, Hứa thị thành thật đưa tay ra, vội vàng nói: "Xin hỏi Kim đại phu, ta lâu nay không có thai, không biết trên người có bệnh tật gì không." Cố Thanh Hoàn nhắm mắt lại, bắt mạch một hồi, trong lòng đã có kết quả. Hứa thị này nhìn thì yếu đuối, nhưng thân thể khỏe mạnh, tất cả mạch tượng đều bình thường. "Không có bất kỳ bệnh tật gì, có thể thụ thai." "Nhưng vì sao..." Hứa thị do dự, không biết có cần nói cho xong không. Cố Thanh Hoàn thản nhiên hỏi: "Mỗi tháng viên phòng mấy lần?" Khuôn mặt Hứa thị đỏ bừng. Có Quận chúa ở đấy, ba tháng có thể được một lần đã là may mắn lắm rồi. Đã vậy, Nhị gia còn phải nghĩ hết cách, mua chuộc hạ nhân. Cố Thanh Hoàn cười lạnh trong lòng, bưng trà tiễn khách. Không có người gieo hạt, cho dù đất đai có tốt hơn đi chăng nữa, đừng nói là thần y, dù là thần tiên cũng khó làm được. "Kim đại phu, còn cách nào không..." Cố Thanh Hoàn mất hết kiên trì, nghênh ngang rời đi. Di mẫu chết cũng có một phần do Hứa thị nhà ngươi, đời này muốn sinh con trai sao, nằm mơ đi! Canh tư, chữa bệnh từ thiện kết thúc. Cố Thanh Hoàn mệt mỏi thay y phục ra, Trần Bình đã đến đón. "Tiểu thư, Phúc bá truyền tin, đã vào được phủ Kim Lăng, tất cả đều ổn thỏa." Cố Thanh Hoàn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Thật tốt quá." "Bọn họ định ở lại phủ Kim Lăng mấy ngày?" "Khoảng chừng trên dưới mười ngày, sau đó sẽ đi đường bộ vào Kinh thành." Cố Thanh Hoàn vừa đi vừa nói: "Truyền tin đi, bảo bọn họ không cần sốt ruột, tất cả đều phải chuẩn bị sẵn đâu vào đấy." Hai người đang nói chuyện, tỳ nữ bước lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai Cố Thanh Hoàn. Sắc mặt Cố Thanh Hoàn khẽ thay đổi. Trần Bình vội hỏi, "Có chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: "Không có gì, Lục Điệp của Vạn Hoa Lâu muốn gặp ta." "Ta đưa tiểu thư đi." "Không cần." Cố Thanh Hoàn lạnh nhạt nói với tỳ nữ: "Nói với Lục cô nương, bảo cô ta yên tâm dưỡng thương. Việc ở Kinh thành còn chưa tới lúc, đến lúc rồi, chỉ sợ cô ta sẽ bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Tỳ nữ gật đầu, yên lặng rời đi. Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài: "Lục cô nương này cũng thật là nghĩa hiệp, che chở các cô nương dưới trướng không nói, còn muốn báo đáp ân tình của ta." "Tiểu thư, trong đám người tam giáo cửu lưu, cũng có kẻ lòng son dạ sắt." "Nói rất hay!" Trong mắt Cố Thanh Hoàn toát ra vẻ tán thưởng: "Trần Bình, ngươi đi chọn ra mười mấy huynh đệ có thân thủ tốt, bằng lòng vào Kinh thành để chuẩn bị trước mọi thứ." Trần Bình cười nói: "Tiểu thư yên tâm, ta đã thay tiểu thư chuẩn bị xong, chỉ chờ tiểu thư ra lệnh mà thôi. Tiểu thư đã nuôi bọn họ ba năm, các huynh đệ đã muốn báo đáp cho tiểu thư từ lâu rồi." Cố Thanh Hoàn cười nói: "Vẫn là ngươi biết lòng ta. Tiền cho bọn họ sắp xếp gia đình nhớ nhiều một chút, tuyệt đối không thể khiến người ta buồn lòng. Đúng rồi, lão thái thái cũng cùng chúng ta vào Kinh chứ?" Trong nhà Trần Bình có mẹ già, mấy năm nay có Cố Thanh Hoàn chăm sóc, thân thể bà đã ngày càng khỏe hơn. Trần Bình không ngờ rằng tiểu thư còn lo lắng đến chuyện này, trong lòng rất ấm áp: "Tiểu thư yên tâm, đợi ta thu xếp ổn thỏa ở Kinh thành xong, sẽ đón lão thái thái đến." Cố Thanh Hoàn cười nói: "Ta cũng đã mấy ngày không gặp lão thái thái rồi, đợi bữa sau ta gửi cho lão thái thái ít đồ tốt. Đi thôi, trời sắp sáng rồi, ta phải mau hồi phủ." "Tiểu thư, hôm nay chúng ta làm sao ra ngoài?" Cố Thanh Hoàn hiểu ý cười: "Quang minh chính đại đi ra. Xảy ra chuyện ban ngày, Thọ vương chắc chắn không còn tâm trạng đâu mà lo đến chuyện bên này nữa." "Gia, nhìn kìa, bọn họ đi ra từ cửa lớn." Triệu Cảnh Diễm tức đến muốn phụt máu. Lục tiểu thư này thật là giảo hoạt. Hắn phái người canh cửa chính thì cô ta đi vào từ cửa sau. Hắn phái người bao quanh phủ thì cô hoá trang thành bệnh nhân. Bảo sao đường đường là ám vệ phủ Thọ vương mà nhiều ngày như vậy rồi, đến cái bóng của người ta cũng chẳng tìm được. Triệu Cảnh Diễm bình tĩnh lại, nhìn bóng người đang đứng trước xe ngựa, cười nhạt cái nói: "Đi theo!" Hai người dùng khinh công, lặng lẽ bay lên bờ tường. Qua thời gian chừng nửa chung trà, Lục tiểu thư đã được người đỡ xuống, sau đó tỳ nữ đẩy lùm cỏ ra, cô ta cúi người chui vào, tỳ nữ theo sát ngay sau. Người đánh xe ngựa quan sát xung quanh vài lần rồi nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, vội vã rời đi. Chủ tớ hai người nhìn con ngõ không một bóng người, đồng thời vén vạt áo lên, ngồi chồm hỗm trên bờ tường Triệu Cảnh Diễm thở ra một hơi thật dài, cảm thán không thôi: "A Ly à, lần này gia đi Giang Nam nhặt được bảo vật rồi." Vừa dứt lời, một tiếng huýt sáo nhỏ vang lên bên tai hai người. A Ly biến sắc, xoay người vài cái, thân mình đã cách xa mấy trượng. Một lát sau, hắn trở về, nói nhỏ: "Hồi gia, Hiền vương chỉ còn cách đây trăm dặm." "Đến nhanh thật!" Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn hướng chiếc xe ngựa rời đi, xoa cằm, nhíu mày trầm tư một hồi, nói khẽ: "Chà, phủ Tô Châu này lại sắp náo nhiệt rồi đây. Đi, mai người đi xếp hàng lấy số ở chỗ Kim đại phu cho gia, bệnh bất lực của gia cũng nên chữa trị tiếp thôi." Tiếng mưa rơi gõ lên khung cửa sổ, đánh thức Cố Thanh Hoàn đang trong giấc ngủ. Cô trở mình, mơ màng hỏi: "Nguyệt nương, canh mấy rồi?" Nguyệt nương đáp khẽ: "Còn sớm, tiểu thư ngủ tiếp đi." Cố Thanh Hoàn nghe được tiếng nói của bà, dần an tâm lại ngủ thật say. Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh giấc, Xuân Nê đã đứng bên cạnh bưng nước hầu hạ. Xuân Nê thấy tiểu thư trở mình, bước tới gần báo cáo: "Tiểu thư, Hiền vương đã vào phủ, trong phủ đang nghênh tiếp." "Nhanh như vậy?" Cố Thanh Hoàn ném khăn mặt đi, trong lòng khá kinh ngạc. Hiền vương này chạy từ Kinh thành đến Giang Nam chỉ mất hơn mười ngày, vội vã như vậy, cũng không biết là có chuyện gì? Chẳng lẽ là thật sự tới tra xét hung thủ?
Cố Thanh Hoàn nghĩ không thông, phiền muộn ngồi trên giường, tay chống cằm. Bỗng cô lại nghe thấy tiếng ồn vang lên ở bên ngoài, chủ tớ hai người liếc nhau, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Đàm ma ma dẫn năm sáu người đàn bà đến, trong tay mỗi người đàn bà ôm mấy chồng áo quần. Cố Thanh Hoàn vừa nhìn thấy thì đã hiểu ra vài phần, lập tức lén dùng ánh mắt ra hiệu với Xuân Nê. Đàm ma ma nhìn quanh một lượt, lạnh lùng nói: "Đến, đút tiểu thư uống thuốc." Nguyệt nương vội vã theo vào, cười nói: "Ma ma, tiểu thư của bọn ta vẫn rất khỏe, uống thuốc gì chứ." Đàm ma ma không thèm để ý đến Nguyệt nương, vung tay lên, năm người đàn bà buông áo quần xuống, hai người lại đi đến bên cạnh Nguyệt nương và Xuân Nê, giữ chặt bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]