"N ếu như trong lòng hắn ta có Thịnh gia, hắn ta sẽ dùng trăm phương nghìn kế để sớm ngày chuộc lại vật này. Còn nếu trong vòng một năm hắn ta không trở lại, vậy thì không cần phải tìm người này nữa. Xem như ba vạn lượng này là để báo cáo với tổ tiên Thịnh gia..." Lời của Cố Thanh Hoàn mơ hồ mang theo cả một tiếng thở dài trong đó. Con ngươi cô trở nên ảm đạm, bởi cô biết, không phải ai cũng đặt ân oán của gia tộc lên đầu giống như bản thân cô. Việc cô cần làm còn rất nhiều nhưng cũng rất nguy hiểm, Thịnh Phương có xứng đáng để cô tín nhiệm hay không, có thể dùng người này hay không thì phải xem hắn ta có chuộc về miếng ngọc bội chứng minh thân phận con trai Thịnh gia này hay không. Ánh mắt Phúc bá tràn đầy sự kính phục. Tiểu thư của ông càng ngày càng thông minh, mỗi một bước đều nằm trong tính toán của tiểu thư. "Tiểu thư, ta đi tiễn hắn." "Đi đi, không cần hỏi thêm điều gì cả." Cố Thanh Hoàn vừa đi ra khỏi hậu viện, Trần Bình đã đến đón. "Tiểu thư, phát hiện có thị vệ của Thọ vương đang âm thầm thăm dò chúng ta." Cố Thanh Hoàn trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Tên Triệu Cảnh Diễm này không lo đi điều tra người hành thích mình lại quay qua theo dõi ta. Hai ngày này không cần dùng xe ngựa nữa, ta sẽ cải trang thành người bệnh để trở về." "Vâng, tiểu thư." "Kể từ ngày mai giảm bớt lượng bệnh nhân lại, ta muốn về phủ sớm một chút." "Tiểu thư nói phải. Xin tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ âm thầm bảo vệ tiểu thư." Cố Thanh Hoàn cảm thấy có chút được an ủi trước với sự tri kỷ của Trần Bình. Từ Kim phủ đến Trình gia phải đi bộ nửa giờ đồng hồ. Cố Thanh Hoàn trở về phủ thì trời đã sáng rõ. Cô đi vào trong viện, Xuân Nê chạy như bay ra đón, có thể thấy là cô bé đã đợi rất sốt ruột. Nguyệt nương liếc mắt nhìn Xuân Nê, chủ tớ ba người nhanh chóng đi vào phòng. "A Ly!" Triệu Cảnh Diễm ngồi dựa vào thành xe ngựa, để lộ ra khuôn ngực cường tráng. A Ly vén rèm đi vào, vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của cậu ta liền liếc qua hướng khác. "Đợi trời sáng, ngươi hãy đi nói với Quận chúa rằng, bản vương là người chú trọng tới thể diện. Nếu bản vương đã mời con gái của các danh gia đến phủ thưởng hoa thì các vật dụng lẫn đồ ăn thức uống đều phải là thứ tốt nhất. Thể diện của bản vương cũng là thể diện của hoàng thất, nếu kẻ nào dám làm ảnh hưởng đến thể diện của hoàng thất thì đừng trách bản vương không cho hắn thể diện." A Ly không hề bị thể diện này thể diện kia làm cho chóng mặt mà còn đáp lại một tiếng "Dạ" rất nhanh, rồi lui ra ngoài. "Đợi chút!" Triệu Cảnh Diễm chau mày, gọi với lại: "Ngươi cảm thấy phong thái của gia như thế nào?" "Không ai bì được." A Ly nhìn phần ngực hở ra đó một cái, sau đó trả lời rất ngắn gọn mà súc tích. "Vậy tại sao cô gái đó còn không thèm nhìn bản vương lấy một cái." "Nếu đôi mắt chỉ để nhìn cơ thể của gia thì sao có thể thành thần y được ạ, gia tưởng tượng nhiều quá rồi." Triệu Cảnh Diễm giơ quạt gõ ngay một phát, ra tay cực nhanh, A Ly không thể nào tránh được, chỉ có thể cắn răng chịu một cú này. "Ngươi hiểu cái quái gì! Gia đây không phải là tưởng tượng quá nhiều, mà là quá ít đấy chứ." Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm chợt lóe lên sự ranh mãnh nhưng trong nháy mắt đã biến mất. "Ngươi đường đường là hộ vệ hàng đầu bên cạnh Thọ vương, lại còn là cao thủ đại nội, vậy mà mấy ngày rồi, ngay cả bóng dáng của một cô gái cũng không dò la ra được, thật làm mất mặt gia đây quá." A Ly cảm thấy vô cùng hổ thẹn, sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó cậu ta vội vàng nhảy xuống xe. "Hứ, vậy mà dám nói gia tưởng tượng nhiều quá..." Triệu Cảnh Diễm cao ngạo ngẩng đầu, gia đây có thừa cách để trị ngươi. Trong Lê Hoa Viện, Đàm ma ma vén rèm bước vào, nói nhỏ bên tai Quận chúa vài câu. Quận chúa chán nản dựa vào lưng ghế, chỉ ngẫm nghĩ trong giây lát đã hiểu rõ: "Ngươi đi truyền đạt lại lời của Bát đệ cho lão gia và Nhị gia nghe rõ ràng. Tuy đây là chuyện trong nhà, nhưng lại ảnh hưởng đến thể diện hoàng thất và Cố phủ, ta chỉ là một người phụ nữ tề gia nội trợ, không thể quyết định điều gì được." Đàm ma ma hiểu ý, cười nói: "Quận chúa đúng là nên đẩy đi." "Tất nhiên là phải đẩy đi, nếu không chẳng phải ngân lượng của ta lại bị moi mất sao." "Quận chúa, lão gia chưa chắc sẽ chịu đâu." Quận chúa Hoa Dương cười lạnh: "Vừa nói ra hai từ hoàng thất, dù lão già đó không nỡ thì cũng phải cắn răng mà chịu thôi." Đàm ma ma phất tay ra hiệu cho nha hoàn, đợi khi bọn chúng ra ngoài hết, bà ta lại gần Quận chúa nói: "Nô tì nghe nói, hôm trước Nhị gia ngất xỉu trong viện của Lục tiểu thư là vì chuyện của hồi môn của Tiền thị ạ." Quận chúa đứng bật dậy, mày nhướng cao: "Còn đang tìm của hồi môn của ả đoản mệnh đó sao?" Đàm ma ma gật đầu: "Nghe nói là do lão gia phân phó." Trong lòng Quận chúa rối như tơ vò: "Lão già này lại đang có âm mưu gì đây, xem ra tài sản của Cố phủ... sắp cạn rồi." Đàm ma ma xòe năm ngón tay trước mặt Quận chúa tính một chút. "Không tính cái khác, chỉ tính ba vị di nãi nãi trẻ tuổi của lão gia, ăn mặc, chi tiêu mỗi tháng cũng đã đến con số này rồi, bên chỗ thái thái còn nhiều hơn. Những năm gần đây, lão gia vì chuyện Đại gia thăng quan tiến chức trong Kinh thành mà tiêu tốn không ít ngân lượng. Tiền cưới gả cho các ca nhi, nữ nhi của đại phòng đều là tiền trong công quỹ mà ra." Quận chúa ảo não, ngay lúc sắp nổi cơn thịnh nộ thì Đàm ma ma đã xoa bóp bả vai cho bà ta. "Lão nô còn nghe nói, Đại tiểu thư đại phòng xuất giá, trong của hồi môn có một phần là của Tiền thị." "Thật sao?" "Không thể nào sai được. Ngay cả khi Đại thiếu gia cưới vợ thì trong sính lễ cho nhà gái cũng có một phần là của Tiền thị. Nô tì đoán phần còn dư kia, tám chín phần mười là thái thái đã để lại cho Nhị tiểu thư của đại phòng rồi." "Có đạo lý đó sao? Thì ra đồ của nhị phòng ta cuối cùng lại toàn để cho đại phòng được lợi. Cố gia này tính toán cũng hay quá rồi đấy." Quận chúa Hoa Dương tức giận thở hổn hển. Đàm ma ma lắc đầu thở dài: "Quận chúa, xin cho nô tì nói một câu khó nghe. Dù sao Linh tiểu thư cũng không phải người họ Cố, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn. Chuyện của Tiền thị chính là bài học cho chúng ta." Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như sét đánh ngang tai làm cho lòng Hoa Dương sợ hãi, khóe miệng bà ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. "Thế nhân đều nói người Giang Nam rất thạo tính toán, Cố gia này còn giỏi hơn cả những kẻ khác, dòng dõi thư hương cái khỉ gì chứ. Bắt đầu từ ngày mai, đừng kẻ nào mơ tưởng còn moi được một cắc từ tay ta nữa" Đàm ma ma thấy Quận chúa đã hiểu rõ thì cũng thấy hơi yên tâm. … "Bẩm lão gia, lời của vương gia là như vậy, xin lão gia cho chỉ thị." Đàm ma ma rũ mắt đứng chờ. Cố lão gia trầm ngâm vuốt râu, nhìn qua Ngụy thị bên cạnh mình, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Ngụy thị mở miệng nói: "Tất nhiên chúng ta sẽ làm theo ý của vương gia. Ngươi trở về đi." Đàm ma ma âm thầm liếc mắt đánh giá Ngụy thị một cái, trong lòng thầm than. Ngụy thị mặt mày hiền hậu, gặp ai cũng cười híp mắt, nhìn bề ngoài không khác gì Quan âm trong Phật đường. Ai biết được trong nhà này, bà ta mới là người có thủ đoạn nhất. Lão gia nạp tổng cộng sáu di nương, vậy mà không một người nào có con sống sót, điều này đã cho thấy bà ta nham hiểm, độc ác đến mức nào. Đấu với bà ta, trước giờ có lần nào mà Quận chúa thắng được đâu. "Dạ!" Đàm ma ma cung kính lui ra. Sau khi Đàm ma ma lui ra, Ngụy thị đứng dậy, đích thân pha trà cho Cố lão gia. Cố lão gia cầm tách trà trong tay, suy tính một hồi rồi nói: "Ba khu điền trang của Tiền thị…" Ngụy thị ngẫm ra được ý vị sâu xa trong lời nói này, khẽ đáp: "Trong tay ta, ngoài trang sức hồi môn của Tiền thị thì quả thật vẫn còn ba khu điền trang ở phía Nam của ả ta. Nhưng mấy năm gần đây, thu hoạch cũng không nhiều, dù sao Lục nha đầu cũng là đứa không làm được việc, chi bằng bán đi cho xong." Cố lão gia thấy phu nhân đã hiểu ý mình, trong lòng có chút yên tâm, giả vờ nói: "Haizz, nếu không phải năm năm trước bị chuyện của Tiền thị liên lụy, ta vì bảo toàn tính mạng cả phủ nên phải tiêu tốn một đống ngân lượng, Cố gia ta nào phải đến bước đường này. Thôi bỏ đi, phu nhân tìm một người đáng tin mà bán điền trang đi. Nhưng mà…" Ngụy thị suy đoán ý tứ của Cố lão gia, cười nói: "Lão gia đang giận Quận chúa sao?" Tâm tư của bản thân bị Ngụy thị nói thẳng ra rồi, ông ta không khỏi bất mãn mà nói: "Mời Thọ vương hồi phủ cũng là ý của cô ta, vậy mà bây giờ, một đồng cũng không định bỏ ra. Cố phủ bỏ tiền nhưng chỉ có cô ta được nhận tiếng thơm, tính toán hay thật." Ngụy thị cười mỉm, khuôn mặt phúc hậu tràn đấy ý cười: "Lão gia hà tất phải so đo với một phụ nhân chỉ biết tề gia nội trợ như vậy. Của cải của cô ta, trước sau gì cũng là của Cố gia. Sau này, khi ba cô nương của nhị phòng xuất giá, ngoại trừ tiền từ quỹ chung ra, lẽ nào cô ta định không bỏ ra một đồng nào để phụ giúp sao? Lão gia, từ từ mưu tính mới là cách tốt nhất." Cố lão gia nắm tay Ngụy thị, nhẹ nhàng xoa bóp, miệng thì cảm thán: "Vẫn là phu nhân hiểu lòng ta nhất!" Bên này Cố lão gia mới treo bảng bán điền trang, bên kia Cố Thanh Hoàn đã nhận được tin tức. Nguyệt nương tức đến nỗi nước mắt ròng ròng. "Thảo nào nô tỳ cứ thấy lạ, ba khu điền trang trong của hồi môn của Nhị nãi nãi tự nhiên lại không thấy nữa, thì ra tất cả đều nằm trong tay thái thái rồi." Xuân Nê gắt gỏng: "Tiểu thư, bọn họ chiếm đoạt trang sức và điền trang hồi môn của Nhị nãi nãi, thù này chúng ta nhất định phải trả." "Tất nhiên là phải trả." Thanh Hoàn bưng chén trà, từ tốn thổi một hơi. Từ khi cô và Thọ vương gặp mặt, hắn cắn cô một cái, cô cũng đã bắt đầu tính đến chuyện này rồi. Với sự cẩn trọng của Thọ vương, hắn nhất định sẽ tò mò thân phận của cô và cả chuyện cô yêu cầu hắn diệt cỏ tận gốc Cố phủ. Vì vậy, cô phải cắt đứt mọi đầu mối, yên lặng đợi cá cắn câu. Không ngờ Thọ vương bị ám sát, lại tới cầu xin cô một lần nữa. Cô liền nhân cơ hội mà đề xuất chuyện của Cố phủ, đồng thời dùng y thuật cao siêu của mình, thu hút sự hiếu kì của Thọ vương thêm một lần nữa. Một thần y, tại sao lại có thâm cừu đại hận với Cố phủ. Đúng như dự đoán, Thọ vương không điều tra ra được tin tức nào của cô, bèn đưa ra một kế khác. Hắn lấy vị trí trắc phi làm mồi, mời con gái của các danh gia vọng tộc ở phủ Tô Châu tới Cố phủ tham gia tiệc ngắm hoa, nhằm mượn cơ hội này thăm dò thử, rốt cuộc cô là thiên kim nhà nào. Thế là, cô liền mượn sức đánh sức*, lấy chuyện người hầu để ám chỉ cho Thọ vương. (*)借力大力:Tá lực đả lực, mượn sức đánh sức, một nguyên tắc tấn công của Thái cực quyền, lợi dụng quán tính của đòn tấn công từ đối thủ để giảm bớt lực tấn công đồng thời phản kích lại. Thọ vương quả thật rất thông minh, trong lòng hiểu được ý của vị đại phu này là không cần giết người phóng hỏa, chỉ cần khiến cho Cố phủ mất đi danh lợi là được. Hắn làm sao lại không nhân cơ hội này mà phô trương phung phí, khiến cho Cố phủ phải ói ra một ngụm máu đã rồi tính tiếp.
Cô đoán chắc rằng Thọ vương sẽ không mở miệng yêu cầu trực tiếp với Cố lão gia mà là chuyển lời thông qua Quận chúa. Quận chúa không phải kẻ ngốc cho nên chắc chắn sẽ ném củ khoai lang bỏng tay này cho Cố lão gia. Ban đầu, hành động này chỉ để thăm dò tài lực của Cố phủ nông sâu thế nào để tiện cho cô tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch phục thù, nào ngờ lại phát hiện của hồi môn của di mẫu đã bị bọn họ sử dụng vào việc khác, còn ba khu điền trang hồi môn thì bị Cố lão phu nhân lấy làm của riêng để làm những việc xấu xa. Giỏi cho một dòng dõi thư hương. Cố Thanh Hoàn mỉa mai không thôi. "Nguyệt nương, truyền tin này cho Phúc bá, bảo ông ấy hãy đi mua lại ba khu điền trang của mẫu thân." Nguyệt nương vừa thút thít vừa nói: "Tiểu thư, điền trang này vốn dĩ là của chúng ta, tại sao chúng ta còn phải dùng tiền đi mua chứ." Cố Thanh Hoàn vẫn chưa trả lời, Xuân Nê đã giành nói trước: "Đợi khi chúng ta có đủ khả năng, phải bắt người Cố gia trả cả vốn lẫn lãi." "Nói hay lắm!" Cố Thanh Hoàn âm thầm thở ra một hơi, đáy mắt lạnh lùng, nói rất trịnh trọng: "Cả vốn lẫn lãi, một đồng cũng không thể thiếu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]