Chương trước
Chương sau
Hậu viện Cố phủ.
Trong rừng tre xanh biếc có một con đường quanh co tĩnh mịch. Đi sâu vào trong là một căn nhà.
Căn nhà rất nhỏ, quanh sân không thấy bóng một cành hoa ngọn cỏ nào. Tấm rèm bông vừa cuộn lên, khí lạnh liền tràn vào trong phòng, rét buốt.
Nguyệt nương đặt hộp thức ăn lên trên bàn.
Tiết trời rét đậm, bên ngoài lạnh lẽo ẩm ướt, Nguyệt nương liên tục hà hơi vào tay, nhỏ giọng oán trách: "Cố gia cũng thật là… không cho được một chút than nào…" Bà bỗng nhớ ra rằng, tiểu thư đã không còn là tiểu thư của trước đây nữa, liền nhanh chóng tươi cười nói: "Tiểu thư, người mau mau dùng cơm đi. Trời lạnh như thế này, thức ăn sẽ nhanh nguội lắm."
Cố Thanh Hoàn còn đang ngẩn ngơ với khuôn mặt trong gương. Đã nửa tháng rồi, cô vẫn cảm thấy khuôn mặt này rất lạ lẫm.
Cô bừng tỉnh, cười nói: "Nguyệt nương, Phúc bá đâu?"
"Phúc bá?"
Nguyệt nương cười nói: "Từ sau khi tiểu thư bái tiên sinh làm sư phụ, nô tì không thấy bóng dáng của ông ấy đâu cả. Có lẽ, ông ấy đang ở hậu viện chăm sóc mấy cây thuốc đấy."
Cố Thanh Hoàn gập gương đồng lại, đứng dậy nói: "Ta đi gọi ông ấy."
"Tiểu thư!"
Nguyệt nương giữ tay Cố Thanh Hoàn lại, chỉ về phía trước: "Hai nha hoàn kia không phải người của chúng ta, tiểu thư nên tránh xa chúng ra."
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, "Người của chúng ta…"
Trong lòng Nguyệt nương chợt lạnh lẽo. Đúng vậy, bây giờ "người của chúng ta" chẳng qua cũng chỉ là ba người bọn họ, tiểu thư, Phúc bá và bà thôi.
"Yên tâm đi!"
Thanh Hoàn vỗ nhẹ lưng Nguyệt nương, sau đó vén tấm màn bông, đi ra ngoài.
Trong hậu viện, rải rác vài gốc hoa cỏ không tên.
Tiền Phúc đứng trong góc sân, khom người lụi cụi làm gì đó, trông dáng vẻ đầy cô đơn.
Tim Cố Thanh Hoàn đập nhanh, đôi mắt dần dần bị phủ bởi một tầng sương mù.
Tiền gia đời đời theo nghề y, tổ phụ Tiền Tông Phương làm đến chức quan đứng đầu Thái Y Viện. Tiền Phúc là đầy tớ của người, thông minh vượt trội, từ nhỏ đã cùng tổ phụ theo thái tổ phụ học y, y thuật còn hơn cả tổ phụ.
Trong kiếp nạn này, ba mươi hai mạng người lớn nhỏ trong nhà Phúc bá cũng đã táng thân biển lửa. Chỉ trong một đêm, mái đầu Tiền Phúc đã bạc trắng.
Tiền Phúc thấy Thanh Hoàn đến bèn vẫy tay với cô.
"Hoa cúc, vị ngọt đắng, tán phong, giảm sốt, mát gan, thanh nhiệt giải độc. Dùng trị ngoại cảm, phong thấp cho đến các bệnh ôn nhiệt mới chớm, ngoài ra còn dùng để trị các bệnh về mắt, đinh nhọt, trúng độc. Nhớ rõ chưa?"
Cố Thanh Hoàn ngồi xổm xuống, sờ nhẹ những cánh hoa nhỏ xíu, âm thầm nhẩm lại.
Trên khuôn mặt Tiền Phúc toát ra sự vui mừng. Tiểu thư có thiên phú rất tốt, hơn nữa từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với dược lý. Nếu không phải do lão gia ngăn cản không cho học, tiểu thư đã sớm trở thành thiên tài y học xuất chúng.
Ngắm mấy cây hoa cúc một hồi, Cố Thanh Hoàn đứng thẳng dậy, "Phúc bá, ta nhớ kỹ rồi!"
Phúc bá cảm thấy hai mắt cay cay, cảm thán: "Tiểu thư thiên tư thông minh, chỉ cần có thời gian sẽ có thể thành tài. Lão gia trên trời nếu có thể nhìn thấy, nhất định sẽ rất tự hào."
Bỗng nhiên Cố Thanh Hoàn quay sang, đôi mắt lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói: "Phúc bá, tại sao tổ phụ để bá đến Cố gia báo tin?"
Vẻ mặt Phúc bá trở nên bi thương, ông nghẹn ngào đáp: "Lão gia nói không bảo vệ nổi Tiền gia nữa rồi, nhưng y thuật của Tiền gia không thể để bị thất truyền. Nhị tiểu thư ở phủ Tô Châu xa xôi, Cố gia lại là dòng dõi thư hương, chắc chắn có thể đảm đương được. Lão gia để lão nô sống là muốn giúp đỡ nhị tiểu thư. Nào ngờ..."
Hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống, Phúc bá khó nén nỗi bi thương. Đợi đến khi ông khập khiễng một chân tới được Tô Châu, đồng thời bán thân vào Cố phủ thì lại nghe được tin dữ của nhị tiểu thư.
Cố Thanh Hoàn đau đớn tới nỗi bật cười.
Cuối năm Bảo Khánh thứ ba mươi hai, kinh thành xảy ra chính biến.
Thái tử đột nhiên bị phế truất, Thái phó của Thái tử là Thạch Các lão lấy cái chết để can gián ngay giữa buổi triều. Tiền gia có mối giao hảo với Thái tử nên khó tránh khỏi liên can.
Cố gia là dòng dõi thư hương, hơn nữa lại hưởng bổng lộc triều đình. Chốn quan trường đầy thăng trầm biến động, bọn họ giỏi nhất là gió chiều nào thuận chiều ấy, há lại bằng lòng để di mẫu làm vật cản đường. Nếu như di mẫu không uống ly rượu độc rồi ngoan ngoãn chết đi, chỉ sợ là không sớm thì muộn cũng sẽ có kết cục thê thảm trong tay Cố gia.
"Tiểu thư, tiền viện đưa đến hai món ăn, nói rằng do Quận chúa ban thưởng." Nguyệt nương vội vàng chạy tới báo.
Cố Thanh Hoàn cong môi cười lạnh lùng, đột nhiên nói: "Nguyệt nương, ta muốn ăn!"
Khi nói chuyện, cách phát âm của cô giống hệt như của người bị lưỡi ngắn, và cũng không khác gì Cố Thanh Hoàn bị ngốc nghếch bẩm sinh trước đây.
Người mang đồ đến là Đàm ma ma, thân tín của Quận chúa Hoa Dương.
Lúc này, bà ta mặc chiếc áo gấm màu xanh đậm. Vừa thấy cô, bà ta liền đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn phía sau, nói: "Lục tiểu thư, đây là món ăn Quận chúa nhà ta đặc biệt sai đầu bếp làm. Mời Lục tiểu thư nếm thử."
Trên bàn bỗng chốc có thêm hai món ăn, một đĩa tôm càng xanh, một khay thịt nai khô.
Tôm càng xanh sống được ngâm trong rượu, vẫn còn giãy giụa. Thịt nai khô ngoài cháy trong sống, lại còn rỉ ra ít máu.
Cố Thanh Hoàn vỗ tay cười ngốc nghếch: "Ăn thử... ăn thử!"
Nguyệt nương nhìn hai món ăn mà tim giật thót, bà lấy dũng khí nói: "Ma ma, món ăn như vậy, tiểu thư làm sao ăn được?"
Đàm ma ma hờ hững cười lạnh, nhìn lướt qua rồi nói: "Trưởng bối ban cho, ai lại dám từ chối. Đừng nói là tôm càng xanh với thịt nai khô, dù là thuốc độc... ha ha!"
Quận chúa gả tới đây đã là phải chịu sự uất ức vô cùng, thế mà trong đêm động phòng hoa chúc, Lục tiểu thư hôn mê ba tháng lại tỉnh dậy. Người ngoài đều nói, đó là hồn ma Tiền thị đã đến âm tào địa phủ cầu xin Diêm Vương muốn Quận chúa gặp xui xẻo.
Người ta còn nói, Cố lục tiểu thư mệnh cứng, khắc chết cả nhà ngoại, còn khắc chết cả mẹ ruột. Nói không chừng vài năm nữa sẽ khắc chết cả Quận chúa.
Những lời đồn này truyền đến tai Quận chúa, khiến Quận chúa tức giận đến mức, đập vỡ một chiếc bình quý ngay trước mặt mọi người mới có thể tạm nguôi ngoai.
Muốn khắc chết Quận chúa nhà ta. Hừ, không dễ như vậy đâu, xem ta làm sao trị con tiện tì nhà ngươi.
Nguyệt nương sợ hãi, nhưng không thể không cầm khăn lót dưới cằm tiểu thư, nén nước mắt nói: "Nô tì… Bón cho tiểu thư!"
"Tự…. ăn!"
Cố Thanh Hoàn giật chiếc thìa từ trong tay Nguyệt nương, cười ha ha nhét cả con tôm vào miệng.
"Tiểu thư, phải lột vỏ mới ăn được!" Nguyệt nương sốt ruột.
Cố Thanh Hoàn lại nhai toàn bộ mấy con tôm trong miệng. Lớp vỏ cứng từ càng tôm màu xanh cứa chảy máu môi và miệng nàng.
Tầm mắt Nguyệt nương nhòa đi, nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Ngon lắm… ăn nữa!" Cố Thanh Hoàn nhai mạnh hai miếng. Ực một cái, nuốt thẳng cả thịt lẫn vỏ và cả máu trong miệng xuống.
Đàm ma ma nhìn mà cổ họng cũng không khỏi thấy đau đớn.
Vị Lục tiểu thư này mặc một chiếc áo thêu hoa mẫu đơn màu bạc tầm thường, khuôn mặt thanh tú mang ý cười. Tuy thân hình chưa phát triển, nhưng mới tám tuổi mà đường nét khuôn mặt đã rõ ràng, làm người ta rung động.
Đáng tiếc rằng, Lục tiểu thư này cử chỉ thô lỗ, nói không ra câu, không biết cách tự bảo vệ bản thân, không biết đau đớn hay thơm thối gì, vừa nhìn đã biết là một con ngốc.
Ngốc nghếch như vậy, Quận chúa cần gì phải phí tâm đối phó với nó. Chỉ cần ho một tiếng, là có thể khiến nó sống không bằng chết.
Ánh mắt Đàm ma ma hiện lên vẻ khinh thường, nhưng vẻ mặt vẫn rất cung kính, còn kèm theo nụ cười giả tạo: "Lục tiểu thư dùng bữa, nô tì xin cáo lui!"
Nguyệt nương cố nén bi thương, tiễn người ra cửa.
Đàm ma ma quay đầu, lạnh lùng nhìn bà nói: "Hầu hạ tiểu thư cho tốt, đừng để tiểu thư chạy lung tung. Nếu như chọc giận Quận chúa, cẩn thận cái mạng quèn của người."
"Vâng, ma ma!" Nguyệt nương cúi đầu thưa vâng.
Đàm ma ma không quay đầu lại mà đi thẳng, lúc đi đến cửa viện thì lạnh lùng nói với hai nô tì sau lưng: "Dùng bốn con mắt chó của các ngươi theo dõi cẩn thận cho ta. Một khắc cũng không được lơ là."
"Vâng, thưa ma ma!" Hai nô tì khom mình tuân lệnh.
Đàm ma ma vừa rời khỏi viện, Tiền Phúc liền khập khiễng chạy đến chỗ Cố Thanh Hoàn, bắt mạch cho nàng.
"Phúc bá, đừng lo lắng. Bộ dạng ta ngốc nghếch thế này, không đáng để lãng phí thuốc độc đâu." Cố Thanh Hoàn an ủi.
Tiền Phúc cẩn thận bắt mạch rồi khẽ thở ra một hơi: "Tiểu thư, độc nhất là lòng dạ đàn bà, lão nô không thể không phòng bị."
Nguyệt nương vỗ ngực, nhanh tay đưa nước sạch và khăn tay qua để tiểu thư súc miệng, lau vết máu.
"Làm tôi sợ muốn chết… Bộ dạng của tiểu thư lúc nãy… Nguyệt nương còn tưởng rằng… tiểu thư trước đây lại trở về."
Sắc mặt Thanh Hoàn trầm xuống, chỉ ra ngoài viện.
Nguyệt nương hiểu ý, hoảng hốt che miệng. Bà quay lưng đi đóng cửa phòng, nghe ngóng một lát mới đến quỳ xuống trước mặt tiểu thư.
"Tiểu thư…Nguyệt nương thật vô dụng, không thể bảo vệ tiểu thư, khiến tiểu thư…"
"Sao Nguyệt nương lại nói như vậy."
Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng an ủi: "Người thân của ta ở thế giới này chỉ còn có hai người. Là ta phải bảo vệ các ngươi chu toàn."
"Tiểu thư!" Nước mắt Nguyệt nương lại rơi.
"Còn nữa, mụ đàn bà kia đã thành tinh rồi, con mắt sắc bén vô cùng. Nếu như bị mụ ta phát giác, chúng ta làm sao còn yên ổn sống trong phủ này được nữa."
Cố Thanh Hoàn khẽ dặn dò: "Nhớ kĩ, sau này trước mặt người ngoài, ngàn vạn lần không được bảo vệ ta."
Nguyệt nương và Phúc bá nhìn nhau, gật đầu tuân theo.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: "Phúc bá, thuốc và độc vốn không phân chia. Từ nay về sau, khi bá dạy ta y thuật, phải bổ sung cả cách dùng độc."
Tiền Phúc vuốt râu nói: "Dùng độc, không ai có thể bì được nhị tiểu thư. Lão nô chỉ hiểu biết sơ sơ mà thôi."
Khuôn mặt Thanh Hoàn bỗng bừng sáng. Tuy rằng cô gặp được một vài kỳ ngộ, nhưng lại không hiểu rõ làm sao để điều chế các loại độc tự cổ chí kim như Đoạn trường thảo, Lôi công đằng, độc tửu, Hạc đỉnh hồng, Tình hoa.
Khi cô mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đã vô thức nói ra tên các loại độc dược này.
Phúc bá vừa nghe thấy liền suýt bật cười.
"Tiểu thư, làm sao người lại biết những loại độc này?"
"Hả?"
Thanh Hoàn giật mình, vội vàng ngậm miệng. Đây là bí mật mà cô vẫn giấu kín dưới đáy lòng.
Trên đường đến Hoàng tuyền, tới đầu cầu Nại Hà.
Bởi oán hận ngập trời, cô đã đứng lưỡng lự ở đầu cầu, do dự trước việc nên uống chén canh Mạnh Bà hay không.
Di mẫu nắm tay biểu muội đi qua sông Vong Xuyên, ba người nhìn nhau, di mẫu đã ôm cô vào lòng, không nói lời nào mà lệ cứ lăn dài.
Bỏ đi!
Tất cả oán hận rồi cuối cùng cũng sẽ chấm dứt. Đợi khi cô ngửa cổ uống hết chén canh màu vàng đó xong…
"Còn nhận ra ta không?"
Cô nghi hoặc nhìn về phía diện mạo mơ hồ của Mạnh Bà.
Mạnh Bà thở dài nói: "Lần đầu thai xuống phàm trần này, ngươi phải trải qua mười kiếp… nay đã sắp đến kiếp cuối cùng, lại là ba kiếp hợp tu, chỉ vì một kết quả…"
"Chuyện này… bà bà vẫn chưa hiểu nổi, hà cớ chi ngươi…" Giọng nói của Mạnh Bà giống như đang tự lẩm bẩm nói với mình, dần dần không còn nghe thấy nữa.
"Bỏ đi!" Mạnh Bà cầm lấy cổ tay cô.
Cô căn bản không thể chống cự được, chỉ một bước đã bị Mạnh Bà đưa trở lại bên bờ Vong Xuyên.
"Ngươi hãy nhìn xuống sông xem…"
Một lần nhìn xuống này, cô đã nhìn lại hết hai mươi bảy năm của kiếp trước!
Kiếp trước, cô đầu thai vào một gia đình nhiều đời theo nghề y, trong một thế giới hiện đại đầy xi măng cốt thép.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học y khoa, tai họa bất ngờ ấp tới. Cô bị người ta dùng kéo đâm chết tại phòng trực ban…
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Mạnh Bà lại vang lên bên tai, "Nhớ lại rồi chứ?"
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu, như hiểu mà lại như không.
Rồi bỗng nhiên cô bị đẩy mạnh một cái, rơi thẳng xuống sông Vong Xuyên.
"Tiểu thư, tiểu thư." Tiền Phúc thấy tiểu thư cứ nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, lập tức gọi to.
Thanh Hoàn hoàn hồn, nhẹ giọng đáp: "Các ngươi có tin không, là Mạnh Bà nói cho ta biết."
Bốn mắt trợn tròn, Tiền Phúc, Nguyệt nương kinh ngạc tới không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.