Có những người không thể dùng suy nghĩ bình thường để đối đãi. Tỷ như Lâm Tuyết.
Hỉ Ca vẫn nghĩ, Lâm Tuyết bị những lời châm chích của Huyết Sam làm cho hộc máu, nếu không phải san hào thì cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Long Môn. Kết quả đâu? Hỉ Ca mới biết cô thật sai lầm rồi. Đúng là cô không hiểu suy nghĩ của phụ nữ là làm sao nữa.
Lúc Lâm Tuyết tìm cô, Hỉ Ca và Thất Tử đang ở tân thủ thôn hái dược thảo. Cô đang làm một cái nhiệm vụ từ NPC di động. Từ dược cốc đi đến di thất bỏ hoang, tìm dược sừ giao nộp liền nhận tới một phần thưởng thần bí. Bình thường, NPC di động rất khó gặp, lấy tới nhiệm vụ của họ đều phải dựa vào vận may. Vừa lúc Hỉ Ca và Thất Tử không có chuyện gì làm, cho nên mới tiếp nhận nhiệm vụ, ở dược cốc chạy tới chạy lui đi tìm báu vật bị thất lạc. Thất Tử không có hứng thú trợ giúp Hỉ Ca, hắn lôi cần câu ra bờ sông ngồi câu cá.
Lâm Tuyết đi vào dược cốc, người đầu tiên nhìn thấy chính là Thất Tử hồng danh. Lâm Tuyết chần chờ. Người bán tin tức không có nói Hỉ Ca và Thất Tử đang ở cùng một chỗ. Lầm Tuyết do dự. Nhìn thấy Lâm Tuyết đi tới, Thất Tử không thèm động đậy, chỉ liếc mắt một cái.
“Có việc tìm ta sao?” – Hỉ Ca ngẩng mái đầu đầy đất lên. Cô cảm thấy hình như cô bị NPC lừa cho một vố rồi. Cái gì mà dược sừ, căn bản là không có a~~~.
“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” – giọng nói của Lâm Tuyết thiếu đi vài phần uy phong nhưng vẫn không bỏ được vẻ cao ngạo.
Đây chắc là do tính cách tạo nên. Mà thôi, Hỉ Ca chẳng thèm để ý.
“Nói chuyện gì?” – Hỉ Ca không nghĩ cô và Lâm Tuyết có chuyện gì cần nói với nhau. Hai người vốn không quen biết. Trước đây luôn là địch nhân. Hiện tại sao? Chẳng lẽ có thể trở thành bằng hữu à?
“Giúp ta quay lại Cẩm Y. Ta liền nói cho ngươi biết kế hoạch tiếp theo của Hồng Hoa và Huyết Sát.”
Hỉ Ca không hiểu vì sao Lâm Tuyết lại chấp nhất muốn trở về như vậy. Chẳng lẽ cho rằng ngã ở nơi nào thì phải đứng lên từ nơi ấy sao? Bất quá, yêu cầu này có phải quá tức cười hay không? Muốn trở về Cẩm Y, vì sao lại chạy tới tìm cô chứ?
“Ồ? Giao dịch không tồi. Ta giúp ngươi như thế nào?” – Hỉ Ca không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tìm một người gánh tội thay không phải được rồi sao?” – Lâm Tuyết cười lạnh. Đối tượng bị bôi đen cũng đã có. Chỉ cần Hỉ Ca chịu phối hợp, Lâm Tuyết sẽ dễ dàng có lại sự tín nhiệm của Hồng Hoa. Sau đó, Lâm Tuyết sẽ khiến cho Hỉ Ca và Hồng Hoa trả giá đắt!!!!!!
Ánh mắt gian trá chợt lóe lên của Lâm Tuyết bị Thất Tử nhìn thấy. Cần câu trong tay hắn bị bóp chặt một chút. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên mặt Hỉ Ca, hắn rất nhanh liền bình tâm trở lại, quay đầu nhìn xuống sông, tiếp tục công cuộc câu cá của hắn. Hắn thiếu chút nữa đã quên, bà xã đại nhân đâu phải là cừu non, càng không phải là cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời. Âm mưu nhỏ bé của Lâm Tuyết làm sao qua mắt nổi Hỉ Ca.
“Chủ ý này… không thể thực hiện.” – Hỉ Ca cười cười – “Ai biết tin tức của ngươi có chính xác hay không. Hơn nữa, tình trạng bây giờ của Cẩm Y, cho dù được Huyết Sát toàn lực ủng hộ cũng không thể làm gì được Long Môn ta.”
Ngôn tại ý ngoại (ý ẩn trong lời nói),Hỉ Ca chính là từ chối thẳng.
“Như thế nào ngươi mới đồng ý?” – Lâm Tuyết đương nhiên biết một điểm này không đủ để Hỉ Ca động tâm. Giao dịch thôi, phải cò kè mặc cả.
“Như thế nào đều không đồng ý.” – Hỉ Ca cười dài – “Thật có lỗi, ngươi đã chậm. Ta đã giao dịch với người khác rồi.”
Cùng Lâm Tuyết làm giao dịch rất dễ bị cắn trả. Hỉ Ca không muốn lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng. Với Thanh tỷ thì khác. Mặc kệ Thanh tỷ có phải vì Lục Y hay không, ít nhất khẩu vị người kia hợp với cô hơn, thực lực lại đủ mạnh để khống chế cục diện bên Đông Châu.
“Là Thanh tỷ?! Hai người các ngươi thế nhưng liên thủ!!!!” – Lâm Tuyết là người thông minh. Nói một câu liền đoán ra được. Vậy mà còn muốn chạy tới đây đàm phán giao dịch với Hỉ Ca. Thật buồn cười. Nguyên lai, bản thân mới là con tốt thí bị người ta đem ra đùa giỡn. Mọi người đều biết, Hồng Hoa bị giết rớt xuống cấp 10, tạm thời không thể giữ chức bang chủ. Mà tâm phúc của Hồng Hoa chỉ có 2 người, Lâm Tuyết và Thanh tỷ, cũng chỉ có 2 người này mới có khả năng trở thành tân bang chủ tạm thời nhất.
Lâm Tuyết ly khai, nghĩa là chỉ còn có Thanh tỷ.
Thanh tỷ sau khi ngồi lên chức vị bang chủ rồi có thể đem trả lại chiếc ghế đó cho Hồng Hoa sao? Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy. Mà Hồng Hoa chính thực là một kẻ ngốc. Sợ rằng lúc giao quyền bang chủ, ngay cả kế ước đều không ký.
“Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói ra ngoài sao?”
Dám uy hiếp cô? Hỉ Ca cười: – “Ngươi cứ việc nói. Ta chẳng sao cả. Chỉ cần có người tin lời ngươi mới được.”
Hiện tại, thanh danh của Long Môn đã đen đến không thể đen hơn. Tô thêm chút mực cũng chẳng tổn hại gì. Lời nói của dư luận chưa bao giờ đả kích được Hỉ Ca. Những việc Hỉ Ca làm, trước giờ, đều không cần giải thích với ai. Nếu tất cả mọi người khi chơi trò chơi đều phải nhìn trước ngó sau, quan tâm đến tâm tình của người khác, chẳng phải sẽ mệt chết hay sao?
Đi được vài bước, cước bộ của Lâm Tuyết đột nhiên chậm lại. Không phải Lâm Tuyết muốn đi chậm, mà do trúng phải băng đống thuật.
“Đưa lưng về phía đối thủ là hành vi ngu xuẩn.” – Hỉ Ca thở dài. Không phải bằng hữu chính là địch nhân. Chẳng lẽ Lâm Tuyết cho rằng Hỉ Ca sẽ dễ dàng buông tha như vậy? Không biết đây gọi là khờ dại hay là ngu ngốc nữa? Đặc biệt dưới tình huống này, Lâm Tuyết rất có thể đã đem hành tung của Thất Tử tiết lộ ra ngoài. Lâm Tuyết đấu với Hỉ Ca, cơ bản là chịu không nổi một kích. Trước khi chết, Lâm Tuyết quay đầu nhìn về phía bờ sông. Thân ảnh của Thất Tử đã biến mất không thấy đâu.
Giết Lâm Tuyết xong, Hỉ Ca tự sát trở về thành. Quả nhiên lúc này thu tới tin tức tốt. Thanh tỷ đã ngồi lên chức bang chủ của Cẩm Y.
Hiện giờ người trong Cẩm Y mà Hồng Hoa có thể tín nhiệm rất ít. Hồng Hoa lại không thể đem chức vị bang chủ giao cho đám người Huyết Sát. Cho nên chỉ có thể chuyển giao cho Thanh tỷ. Thanh tỷ đúng là làm việc cực kỳ mau lẹ. Vừa ngồi lên ghế bang chủ chưa tới 2 giờ, liền đem toàn bộ người của Huyết Sát và tay chân của Hồng Hoa rửa sạch. Vốn dĩ Hỉ Ca còn tưởng căn cơ của Thanh tỷ chưa sâu. Sự thật trái ngược hoàn toàn. Thế lực của Cẩm Y hiện giờ hết 80% là người của Thanh tỷ. Hỉ Ca đoán, lúc này Hồng Hoa không bị tức chết thì cũng là hộc máu chết.
Cẩm Y cứ như vậy lặng yên đổi chủ. Từ đầu tới cuối giống như một vở kịch hài.
Ngoạn gia bình thường sẽ không để ý bang chủ của Cẩm Y là ai. Nhưng không lâu sau, Thiên Nhãn xác thực tin tức, Cẩm Y đổi chủ. Trên thế giới, người thông minh không ít. Quan sát một chút liền hiểu rõ, cần gì phải bô lô ba la đi rêu rao ra ngoài. Đúng như dự liệu của Hỉ Ca, những bài post trên diễn đàn về Long Môn dần dần trôi tuột xuống trang sau. Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu, bang chủ của Long Môn không phải là người dễ chọc vào. Cứ lấy tấm gương của Hồng Hoa mà coi.
Bảng đánh giá thực lực bang phái mới nhất của Thiên Nhãn đã xếp Long Môn vào vị trí thứ tư. Những người đã từng, hoặc đang có ý đồ muốn nhăm nhe nhào vào cấu xé Long Môn, đọc đến bản tin này liền lặng im biến mất. Được Thiên Nhãn khẳng định thực lực, Hỉ Ca đương nhiên rất vui vẻ. Có bao nhiêu thành tựu, cô trong lòng tự biết. Nhưng nếu người khác nhìn ra được, dĩ nhiên sẽ khiến cô cao hứng hơn.
Hồng Hoa không phải là người hiền lành gì. Chỉ sợ sau lần này, Hồng Hoa sẽ không dễ dàng buông tha cho Thanh tỷ. Bất quá, việc này đã không còn liên quan tới cô nữa.
Thoát trò chơi, A Thất chạy tới đưa trả Hỉ Ca cái di động, xem bộ dáng thì hình như hắn vừa thay cô tiếp điện thoại của ai đó.
“Ai vừa gọi đến vậy?”
“Là papa của em.” – A Thất ngồi xuống giường, thuận tay đem Hỉ Ca ôm vào lòng, cằm gác lên vai cô, thoáng có chút buồn bực.
“Chẳng lẽ không phải là papa của anh?” – Hỉ Ca liếc mắt, bất mãn với câu trả lời của hắn.
“Phải phải, là papa của chúng mình.” – A Thất cười hì hì cọ tới cọ lui – “Papa nói, lão nhân gia đã biết tin.”
Trong lòng Hỉ Ca bỗng nhiên thất lạc một chút. Biết rõ chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ tới. Chính là, khi nó thật sự xảy ra, tâm tình cứ bất an rối loạn. Giống như cô là phạm nhân đang chuẩn bị ra pháp trường, chờ pháp quan tuyên bố lệnh chém đầu vậy. Không phải là cảm giác tuyệt vọng bình thường!!!
“Rồi sao nữa?”
“Cút! Ngay lập tức cút ra ngoài cho ta!!!” – giọng điệu lặp lại y chang. Hỉ Ca không cần nghĩ cũng biết ông nội đã không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Hỉ Ca thở dài. Ông nội bảo “cút ra ngoài” nhưng không cho cái phạm vi a~ Ai biết là cút ra khỏi Sở gia? Vẫn là cút ra khỏi C thị?
“Papa nói thế nào?”
“Ông đang ở bệnh viện…”
… xem ra uy phong của ông nội không hề suy giảm. Hỉ Ca cảm thấy thực có lỗi với lão cha. Đã lớn tuổi rồi, vậy mà còn vì hôn nhân đại sự của con gái bị ông nội đánh cho một trận. Ông nội nhất định ra tay không nương tình, mà Sở lão cha khẳng định không dám chống trả. Thật thảm!
Cùng A Thất đi đến bệnh viện, Hỉ Ca không ngờ nhìn thấy Sở Tiếu Ca và Tiểu Cửu. Hai người họ đã đến đây từ sớm. Sở Tiếu Ca ngồi ở đầu giường. Tiểu Cửu thì đang cắt hoa quả cho cậu ăn. Xem ra, lão cha vào bệnh viện lại tiện nghi cho tên nhóc kia. Lão cha vẫn y như trước sinh long hoạt hổ (ý nói khỏe mạnh bừng bừng),tinh thần cũng tốt lắm, trừ bỏ trên mặt có vài khối bầm, một chân bị bó bột, còn thì các bộ khác đều nằm nguyên vị trí, không có bị sai lệch. Nhìn ra được, ông nội đã thủ hạ lưu tình.
“Con gái a~ Con đến bây giờ mới tỉnh ngủ sao?” – cha mình bị đánh thảm như vậy, con gái thế nhưng ở nhà ngoạn trò chơi, có ai đáng thương như ông không? Sở lão cha quả thật muốn khóc.
“Papa, đừng kích động.” – nhìn lão cha có ý muốn nhỏm khỏi giường, Sở Tiếu Ca chồm tới, ấn ông trở xuống.
“Các con ra ngoài trước. Papa có chuyện cần nói với Hỉ Ca.” – Sở lão cha mở miệng đuổi người. Sở Tiếu Ca kéo Tiểu Cửu chạy đi. A Thất do dự một chút, cũng nhấc chân đi ra, thuận tay đem cửa đóng lại.
Hỉ Ca thành thật cúi đầu đứng trước giường, chuẩn bị nghe chửi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]