Thật đúng là nhắc Tào Tháo liền thấy Tào Tháo tới. Từ trong rừng đi ra một đám người, mà dẫn đầu chính là Hồng Hoa. Hỉ Ca bĩu môi, nhiều người như vậy, có lẽ là năm sáu tầng bao vây đi. Xem ra, lần này Hồng Hoa đúng thật rất cẩn thận.
“Hồng bang chủ!” – Tịch Mịch Vân vừa thấy Hồng Hoa liền chạy qua nghênh đón.
“Đa tạ ngươi, Vân huynh đệ.”
“Hồng bang chủ không cần khách khí, chúng ta là người một nhà.” – Tịch Mịch Vân xoay người nhìn Hỉ Ca, vẻ mặt đắc ý – “Ngươi chắc không nghĩ tới chuyện này đi?!”
Hỉ Ca lúc này có biểu tình thiệt cứng ngắc. Cô thật sự không biết nên có phản ứng gì mới được gọi là bình thường? Ngửa mặt lên trời khóc rống, hét lên, vì cọng lông gì các ngươi lại lừa gạt ta? Hay là trợn mắt tức giận, chính nghĩa lẫm liệt hỏi, ta đã làm gì có lỗi với ngươi để ngươi phản bội ta?
Ngu ngốc a~
Cuối cùng, Hỉ Ca bất đắc dĩ thở dài: – “Nếu ta nói, ngay từ đầu ta đã biết, ngươi có thể thất vọng không?”
Cô vô tội nha. Chuyện đấu trí cân não kiểu này, bình thường mọi người đều có thể nghĩ ra đi?!
“Nói như vậy, ngươi đã có biện pháp để ứng phó sao?” – Hồng Hoa tựa tiếu phi tiếu hỏi. Cho dù Hỉ Ca biết Tịch Mịch Vân là nội gián, hiện tại đã không còn cơ hội trở mình.
“Tạm thời thì không có. Nhưng nói không chừng lát nữa sẽ có. Lại nói, Hồng bang chủ là người đầu tiên trong trò chơi này khiến ta bội phục nha.” – Hỉ Ca đưa mắt nhìn Thanh tỷ đang đứng sau lưng Hồng Hoa, tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Không dám nhận. Hỉ Ca, cho dù ngươi muốn kéo dài thời gian cũng không có ai tới cứu ngươi đâu. Tinh anh đoàn của ngươi chỉ sợ lúc này đều đã ở điểm hồi sinh rồi.” – Hồng Hoa không vội, mọi chuyện bố trí tốt lắm, tuyệt đối không có sai sót gì. Chỉ cần đem Hỉ Ca giết trở về 0 cấp, làm cho Long Môn biến mất khỏi Thịnh Thế, đây là mục tiêu hôm nay của cô. Vì đối phó với Hỉ Ca, Hồng Hoa thật ra đã trả một cái giá rất đắt. Cho nên mới nói, nữ nhân đôi khi rất đáng sợ, không nên đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân điên.
“Thật không?” – Hỉ Ca cười – “Không biết là ai chỉ điểm cho Hồng bang chủ nhỉ? Là Lâm Tuyết sao?”
Vừa nghe đến cái tên Lâm Tuyết, Hồng Hoa liền sửng sốt: – “Ngươi làm sao biết?”
“Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là, chẳng lẽ Lâm Tuyết không nói với ngươi, nếu đi qua Nam Uyên đại lục thì cần phải mang nhiều người theo sao?”
Hồng Hoa nhướng mày. Biểu hiện của Hỉ Ca quá mức trấn định. Chẳng lẽ còn có hậu chiêu?
“Đối phó với ngươi, chừng này người là đủ rồi.” – Hồng Hoa khinh thường nói.
Đúng là da mặt dày, kéo hơn 100 người qua giết một mình Hỉ Ca. Nói mà không biết ngượng miệng. Nhưng mà, người ta thường nói, làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Hồng Hoa người này có tư cách làm chuyện lớn.
“Thật đáng tiếc, ta lại thấy, nhiêu đây người vẫn không đủ.” – Hỉ Ca nói xong liền vung pháp trượng trong tay lên. Một mảnh bông tuyết to như bàn tay trẻ con từ không trung rơi xuống đám người Cẩm Y. Hồng Hoa vừa đụng tới bông tuyết, huyết lượng lập tức giảm xuống.
Đàn công kỹ năng, băng tuyết điệp vũ cấp 4. Luyện kỹ năng đúng là dị thường thống khổ. Nhưng đổi lại, thành tích luôn luôn xứng đáng. Hiện giờ đàn công của Hỉ Ca đã nới rộng ra 100 thước. Pháp lực hao tổn cực lớn, nếu không phải Hỉ Ca có tinh thần lực khủng bố, căn bản không sử dụng nổi kỹ năng này. Đối phương đương nhiên không ngờ tới một người đối đầu với một trăm người mà còn dám ra tay trước. Sau khi tỉnh ra, cả bọn liền hướng Hỉ Ca động thủ.
Nguy kịch sao? Đương nhiên không. Bởi vì người của Hỉ Ca đã sớm ẩn nấp ở quanh đây. Từng trận pháp thuật đánh vào đám người đứng phía sau Hỉ Ca khiến bọn họ không thể tiến lên một bước. Hỉ Ca không thích ức hiếp người khác. Cho nên lần này cô chỉ mang theo 8 đội tinh anh mà thôi. Đại khái chừng đâu 200 người. Về phần, tinh anh đoàn bị người đồ sát trong miệng Hồng Hoa nói vì sao có thể chạy tới đây? Ai biết được.
Hồng Hoa nhìn thấy Khờ Dại mang theo một đám người xuất hiện, liền thất thần đứng ở đó. Những tưởng bản thân là một nữ anh hào, liều mạng vì một chữ “danh” trong trò chơi. Đáng tiếc, kẻ bị loại bỏ lại chính là mình.
Huyết Sam đứng kế bên Khờ Dại, cùng Hiểu Hiểu và Cô Tửu lập thành một cái đội.
“Ngươi dám gạt ta?” – Hồng Hoa cho dù có ngốc, đến lúc này cũng nên biết bản thân bị Huyết Sam chơi cho một vố. Đáng tiếc, trong đầu Hồng Hoa không nghĩ tới Huyết Sam lừa cô. Mà lại đổ hết tội lỗi lên đầu Lâm Tuyết. Cho rằng Lâm Tuyết cấu kết với Hỉ Ca.
Mặc dù đây không phải kết quả Hỉ Ca muốn, nhưng tốt xấu gì phương hướng phát triển vấn đề đều giống nhau. Cho nên, ừ, liền để Lâm Tuyết mang tiếng người xấu đi.
“Thực hiển nhiên.” – Huyết Sam có lẽ bị lây nhiễm từ bọn Khờ Dại, lúc này dùng ánh mắt cao thâm nhìn Hồng Hoa.
“Hỉ Ca, chuyện này không dễ dàng chấm dứt đâu. Ngươi chờ đi!!!!” – đại khái bị giết năm sáu chục lượt, cứ giết rồi được cứu sống, Hồng Hoa ngẩng đầu hung tợn nói.
Kỳ thật, Hồng Hoa còn giữ khí phách như vậy là có nguyên nhân. Bởi vì đoàn đội chủ lực của cô ta vẫn ở Đông Châu. Đáng tiếc cô ta đánh giá thấp cừu nhân nên chỉ mang theo tinh anh đoàn qua đây.
Hỉ Ca đứng khoanh tay ở một bên, nhìn Huyết Sam không lưu tình một lần lại một lần giết chết Hồng Hoa, trong khi Cô Tửu thì một lần lại một lần cứu sống cô ta. Hỉ Ca cảm thấy, nam nhân quả nhiên là thù dai như đỉa.
“Yên tâm, ta ở đây, sẽ không chạy đi đâu. Hoan nghênh ngươi tùy thời tìm tới báo thù.” – Hỉ Ca âm thầm vì bang chúng Cẩm Y mặc niệm 2 phút. Hiện tại là Long Môn giết người, thủ đoạn xem như sạch sẽ. Nếu bọn họ rơi vào tay của Thứ, cái đám biến thái kia, không biết bọn họ có thể bị bóng ma tâm lý hay không a~
Có cùng đãi ngộ với Hồng Hoa là một cao tầng của Huyết Sát. Nếu hai bang liên thủ, vậy đều tính là địch nhân của mình. Mặc dù đám người Huyết Sát có Kinh Lôi xử lý, nhưng mấy tên ở đây thì xem như… giết gà dọa khỉ đi. Khi Hồng Hoa chỉ còn vài cấp là rơi xuống 0 cấp, để tỏ vẻ chính mình rất đại nhân đại lượng, Hỉ Ca liền vung tay lên, ý bảo Huyết Sam dừng tay, thả người.
Này trường máu tanh đều nằm trong kế hoạch của Hỉ Ca. Giết người thật là thoải mái khoái trá. Chẳng qua, trở về bang phái, một số người sẽ gặp bi kịch a. Cho nên, ý đồ khởi nghĩa chống lại bang chủ Long Môn còn chưa châm ngòi đã bị dập tắt. Hỉ Ca vẫn chưa quên Tuyết Nhiễm Sương Hoa. Tên này thật ra là một người rất phong lưu. Gia nhập bang phái chỉ mới một tháng, vậy mà trước sau liền có quan hệ tốt với các nữ ngoạn gia, thường xuyên đóng vai bạch mã hoàng tử. Được rồi, Hỉ Ca thừa nhận, cô đây là đang ức. Vì cái gì tên kia không tới tìm cô chơi trò bạch mã hoàng tử nha? Cô chính là bang chủ đó, thật là không nể mặt mũi.
Hỉ Ca ngồi ở đại sảnh bang phái, nhìn người đang ngồi đối diện, vẻ mặt bình tĩnh nhưng toàn thân đong đưa lộ ra tâm tình đang bất an. Hỉ Ca trầm mặc một lát, sau đó mới gõ tay xuống bàn hỏi Tuyết Nhiễm Sương Hoa.
“Nói đi, ngươi bất mãn ta chuyện gì? Chẳng lẽ giống như Phong Bão ức hiếp Tịch Mịch Vân, ta đây từng khi dễ ngươi sao?”
Tịch Mịch Vân phản bội, sự việc này Hỉ Ca vừa trở về liền thông báo trên kênh bang phái. Chính là cô không có nói rõ chi tiết. Nhưng uẩn khúc bên trong rất nhanh liền được truyền bá ra ngoài. Sớm hay muộn gì người ta cũng biết, chi bằng để cho A Li đăng thành tin giật gân để kiếm chút tiền, này tốt hơn.
Tuyết Nhiễm Sương Hoa vừa nghe Hỉ Ca nói liền vội lắc đầu, cố gắng lộ ra một mạt mĩm cười.
“Bang chủ, ngươi hiểu lầm. Ta… ta là bị nóng đầu nên mới làm như vậy.”
Không phải Tuyết Nhiễm Sương Hoa không muốn chạy trốn. Chính là lúc hắn nghe được tin tức, đang chuẩn bị rút lui thì mới biết đã bị người bao vây.
“Ta biết, ta là nữ nhân mà lại giữ chức bang chủ, các ngươi sẽ có người không phục. Nếu cảm thấy thực lực của ta không đủ để ngươi kính trọng, vậy ta sẽ không lưu giữ ngươi nữa.” – Hỉ Ca giọng điệu ôn hòa, biểu tình cao thâm. Tuyết Nhiễm Sương Hoa không biết rốt cuộc lời này là nói thật vẫn là nói khóe.
“Bang chủ, ta…” – Hắn đang tính giải thích một chút, Hỉ Ca khoát tay chặn lại.
“Chuyện này liền chấm dứt tại đây. Ngươi đi đi.”
Nếu Hỉ Ca đã mở miệng thả người, không chạy mới là kẻ ngốc. Tuyết Nhiễm Sương Hoa nếu là kẻ có âm mưu soán vị, kia sẽ là một chuyện khác, nhưng hắn lại là gián điệp, ý đồ sang bằng bang phái của người ta, cho nên sự tình liền khác đi.
Sau khi hắn đi rồi, Cuồng Vũ ngồi xuống bên người Hỉ Ca, hỏi.
“Ngươi xác định hắn trở về sẽ báo cáo với Hồng Hoa?”
“Ngươi thấy sao?” – Hỉ Ca nhướng mày, cười dài hỏi lại.
Cuồng Vũ nhếch mép: – “Đáng thương Lâm Tuyết.”
Tuyết Nhiễm Sương Hoa rời khỏi tổng đàn liền bị trục xuất khỏi bang phái. Hắn không nói hai lời trực tiếp đi tới truyền tống trận, chạy qua Đông Châu Xích Hỏa. Lúc này, nội bộ của Cẩm Y đã loạn thành một đống.
Hồng Hoa mang theo tinh anh đoàn, cơ bản toàn là người tâm phúc, bị giết rớt cấp còn chưa tính, trang bị thượng phẩm bị bạo rớt mới là điều khiến cô đau lòng muốn chết. Điều khiến cô thương tâm hơn nữa là cấp bậc của bản thân. Hơn chín mươi cấp aaaaa, cứ như vậy, trong vòng một giờ bị người xóa sạch. Huyết Sam!!! Hỉ Ca!!! Ta với các ngươi thề không đội trời chung!! Hồng Hoa đối với Huyết Sam và Hỉ Ca là căm hận ngút trời. Mà lúc này, tâm tình đối với Lâm Tuyết không rõ ràng lắm. Bởi vì cô là người kêu Lâm Tuyết đi liên hệ với Huyết Sam. Bây giờ xảy ra chuyện, cô không có chứng cớ để khép tội Lâm Tuyết cấu kết với Hỉ Ca. Mà Tuyết Nhiễm Sương Hoa vừa lúc xuất hiện giúp cô giải quyết vấn đề khó nghĩ này. Hắn nói với Hồng Hoa rằng Lâm Tuyết và Huyết Sam kỳ thật đã sớm dọn tới ở chung với nhau. Đây là tin tức hắn từ miệng đại ca của Huyết Sam biết tới. Nếu là tình nhân, vậy chứng tỏ Huyết Sam và Lâm Tuyết là một phe.
Bởi vì một câu nói này, Lâm Tuyết rơi vào hiểm cảnh. Kỳ thật, Hồng Hoa không thèm đi chứng minh xem tin tức này là thật hay giả. Cô ngay lập tức nhận định Lâm Tuyết là nguyên nhân khiến cô tổn thất thảm trọng. Cho nên, Lâm Tuyết phải lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô. Bởi vì chỉ như vậy mới có thể tiêu giảm mối hận trong lòng cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]