Chương trước
Chương sau
Minh Độ Thiên không trả lời, chỉ đứng ngốc lăng một chỗ, không thể nào tiếp nhận thông tin vừa rồi. Cô đã kết hôn? Trong óc anh không còn tồn tại thứ gì ngoài bốn chữ kia, cứ vang vọng lặp lại hết lần này đến lần khác. Anh đã nghĩ, Hỉ Ca cùng một chỗ với A Thất bất quá vì thấy mới mẻ thôi. Dù sao với thân phận của A Thất, chuyện kết hôn căn bản là không thể nào. Sự thật chứng minh, anh sai lầm rồi.

“Minh, anh không sao chứ?”

Minh Độ Thiên quay đầu nhìn người vừa biến mất trong đám người, có chút giật mình, hồi lâu mới cúi đầu cười mỉa. Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên, anh và Hỉ Ca không còn quan hệ gì nữa. Hỉ Ca gả cho ai, đối với anh đều không quan hệ. Cho dù khi nghe tới tin tức kia, trong ngực anh một trận đau nhói, việc này đều là việc riêng của anh.

“Đi thôi.” – Minh Độ Thiên xoay người, trong mắt chỉ còn chút gợn sóng.

Hỉ Ca cùng Mặc Phi tới Cát Tường tửu lâu liền nhìn thấy một đám người đang bao vây ngoài cửa, không biết xảy ra chuyện gì. Đợi hai người chen chân lên đầu hàng mới biết thì ra có một đám người đang chắn ở cửa ra vào, lớn tiếng nói muốn gặp lão đại của Thứ. Trên thế giới, mọi người đều biết Thứ có tổng cộng 4 lão đại, mà chỗ trú chân của họ chính là Cát Tường tửu lâu. Nhưng ngoạn gia có can đảm tới tận cửa tìm người như thế này thì đây là lần đầu tiên Hỉ Ca nhìn thấy.

Gặp Hỉ Ca và Mặc Phi, tiểu nhị vội chạy tới làm lễ.

“Đây là có chuyện gì?” – Mặc Phi nhíu mày hỏi.

“Những người này muốn gặp mấy vị lão bản. Nhưng mà bang chủ của Thương Lan vừa tới mời mấy vị lão bản đi một chuyến rồi. Tôi nói với bọn họ nhưng bọn họ không tin, nhất quyết ở lại đây chờ.”

Đây là trò chơi. Ở trong thành động thủ mới dẫn tới NPC thủ vệ, còn mở miệng ra oai thì không bị gì cả. Cho nên, ở đây không ai có thể làm gì bọn người này.

“Các vị, mời vào trong rồi nói.” – Mặc Phi hướng bọn người kia lên tiếng, biểu tình trở nên trầm ổn cẩn trọng không giống bình thường.

“Ngươi là ai? Chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?” – Người lên tiếng là một tiểu tử, thoạt nhìn không quá 18 tuổi, mái tóc chỉa thẳng làm người ta liên tưởng đến một con nhím. Thân người có chút gầy yếu, bất quá lại khoác một cái trọng giáp nên phát ra một loại khí thế uy vũ.

Hỉ Ca nhìn một cái, phát hiện đó là một kiện sử thi trang bị, không thua gì trang bị trên người Mặc Phi.

“Hung Vô Điểm Mặc Phi” – Mặc Phi báo tên, sau đó xoay người đi vào tửu lâu.

Thiếu niên lăng lăng nhìn, vài giây sau mới hiểu ra, quay đầu nhìn tên dược sư đứng phía sau. Nam nhân kia gật đầu một cái, thiếu niên mới cất bước đi vào bên trong. Năm người bọn họ đi vào tửu lâu rồi mà người vây xem vẫn không có ý tản ra, ngược lại càng tụ càng đông. Tình hình có vẻ không đúng. Hỉ Ca nhăn mày.

“Hỉ Ca tiểu thư, chuyện này…” – tiểu nhị ấp úng. Mấy lão bản đều không có mặt, hắn chỉ có thể hỏi ý tứ của Hỉ Ca. Dù sao địa vị của cô chính là tương đương với lão bản.

Hỉ Ca gật đầu, ý bảo chuyện này cô sẽ xử lý. Hỉ Ca đứng ngoài cửa, đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ nhìn thấy người quen trong đám đông. Khóe miệng Hỉ Ca giương lên, không biết mấy người này là vô tình chạy tới xem kịch vui hay là cố ý tới chờ cơ hội?! Nếu là cố ý, chuyện càng có vẻ thú vị.

“Chư vị, nếu là tới dùng cơm, mời vào bên trong; nếu không phải khách nhân, làm phiền nhường một con đường cho người khác đi ra đi vào.”

“Đây cũng không phải địa phương của ngươi, bằng cái gì bắt chúng ta nhường đường?!”

“Thứ phỏng chừng không đứng lên nổi, đừng nghĩ cầm lông gà rồi nghĩ là lông phượng.”

Hỉ Ca không nghĩ tới, chỉ một câu nói của cô lại dẫn tới nhiều lời nghị luận như vậy. Hơn nữa, Hỉ Ca còn nghe ra một cái tin tức càng kinh người hơn, Thương Lan khai chiến với Thứ!! Nhiều người lên tiếng khiến không khí đương trường ồn ào hẳn lên, Hỉ Ca nhịn không được có chút đau đầu. Cô lại nghe thêm một cái tin tức mới. Thanh Lam bị giết, mà hung thủ chính là một trong năm người vừa rồi. Nghe nói, năm người kia tới đây là để khiêu chiến. Một lúc sau, Hỉ Ca mới có sức lực đem sự tập trung trở về trong đầu. Trong đám người cố ý tới đây gây sự, vài người vẫn chưa rời đi. Nhìn bọn họ văng nước miếng đầy trời, bộ dáng kích động, Hỉ Ca không nói nữa, xuất pháp trượng ra. Nhìn thẳng cái người quen mặt kia, một đạo băng trùy phóng qua, trúng ngay giữa ngực hắn.

Khi một đạo băng trùy màu lam bay xuyên qua đám người, những tiếng nghị luận lập tức đình chỉ. Toàn trường không phát ra một tiếng động nữa. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hỉ Ca. Hỉ Ca đứng ngay cửa, biểu tình lạnh nhạt nhìn người kia, khóe miệng giơ lên.

“Ta nghe nói Huyết Sát đắc tội Lôi Thần, bị tổn thất rất nặng.”

Những người kia vừa nghe Hỉ Ca nói, sắc mặt đều trở nên khó coi. Bọn họ không ngờ thân phận lại bị người khác nhận ra.

“Thoạt nhìn Lôi Thần xuống tay còn chưa đủ ngoan độc a.” – Hỉ Ca nói xong liền quay đầu đi vào.

Rốt cuộc, không ai còn mở miệng nữa. Những người vây xem náo nhiệt, cho dù là cố ý vẫn là vô tình đều nhanh chóng tản ra. Lúc Hỉ Ca xoay người, không ai biết trong lòng cô đang nhỏ máu. Vừa rồi cô nhất thời xúc động liền ra tay đánh người ngay trong thành. Sở dĩ NPC thủ vệ không xuất hiện, không phải vì cô vận khí tốt, mà vì cô có một khối lệnh bài miễn tội, trị giá 1300 kim, chỉ dùng một lần. Một cái vẫy tay kia liền đi đứt 1300 kim tệ của cô a~~~

“Đường chủ, nữ nhân kia nhận ra chúng ta, không vấn đề gì đi?” – mấy người ngoài cửa tửu lâu lúc nãy sau khi tản ra liền tìm một góc vắng vẻ không người tụ tập lại.

“Hẳn là không sao. Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Không phải nói Thứ không thu nhận nữ ngoạn gia sao?” – một người nghi hoặc.

“Cô ta là bang chủ của Long Môn. Con bà nó, chúng ta phải về thông báo với phó bang chủ một tiếng.” – vị đường chủ khuôn mặt xanh mét, chửi một câu xong liền bỏ đi. Hắn không ngờ bản thân bị nhận ra. Sớm biết trước đã phái người khác tới. Nếu nữ nhân kia đem chuyện này nói ra, cho dù bọn họ chưa làm cái gì, người của Thứ chắc chắn không tha cho họ.

“Bang chủ của Long Môn là nữ sao? Nguyên lai người mà bang chủ của Cẩm Y muốn đối phó chính là cô ta. Ta nói, hai người bọn họ có thâm cừu đại hận gì? Không phải là tranh giành tình nhân chứ?” – một người nhịn không được nói, khiến cả bọn cười ầm lên.

“Bớt nói nhảm, đùng để người khác nghe được.” – vị đường chủ cảnh cáo. Nam Uyên thành không phải là Hải thành, nơi này người của Long Môn rất đông, hắn không muốn bị người ta giết người diệt khẩu.

Sau khi vào tửu lâu, Hỉ Ca trực tiếp đi lên lầu, được tiểu nhị dẫn ngay vào bao gian của Mặc Phi, năm người đến đá quán cũng đồng dạng đang ở trong phòng. Thấy Hỉ Ca tiến vào, mọi người đều chuyển lực chú ý lên người cô. Những người khác không nói gì, chỉ có thiếu niên đầu con nhím tỏ thái độ khinh thường.

“Ta nói Mặc Phi, ngươi không theo chúng ta tỷ thí, lại kêu nữ nhân tới cầu tình sao?”

Hỉ Ca nghe xong thì nhướng mày, đem ánh mắt chuyển qua Mặc Phi. Tên kia đang an ổn ngồi ở ghế trên, khuôn mặt búp bê lộ ra một nét cười quỷ dị.

“Ta vì sao phải luận võ với ngươi?”

Thiếu niên nhăn mặt, hắn nghĩ Mặc Phi sẽ giống Thanh Lam, bị khích tướng liền nóng nảy nhịn không được sẽ động thủ. Ai biết người này mềm cứng gì đều không ăn. Mắng đã mắng, nói đã nói, người này chính là không đồng ý.

“Ngươi không phải là sợ thua đó chứ? Yên tâm, nếu ngươi thua, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết.” – thiếu niên hừ lạnh.

“Đúng vậy. Ngươi sẽ không nói, chỉ đem video phát lên diễn đàn mà thôi.” – Mặc Phi bĩu môi.

Thanh Lam chính là bị bọn họ chơi một vố như vậy. Mặc dù, đối với Thanh Lam mà nói, thua một lần chẳng tính là gì. Nhưng video phát tán lên diễn đàn bị nhiều người nhìn đến, mà hắn lại là phó bang chủ của Thương Lan, trên BXH kiếm khách đứng thứ 2, trận thua này khiến cho bọn người đối địch với Thương Lan dựa vào mà bôi đen tên tuổi của hắn. Thanh Lam còn biết nghĩ, ngày hôm sau liền nhắn tin cho Mặc Phi, báo trước sẽ có người tìm hắn gây phiền toái. Không nghĩ tới, mới 2 ngày thôi, người đã tới cửa.

“Ngươi…” – thiếu niên cả mặt liền biến trắng biến hồng. Lúc đó hắn chỉ muốn khoe khoang một chút thôi, ai biết lại khiến nhiều người chú ý như vậy. Có điều, những người vào xem video, căn bản không một ai đàm luận kỹ thuật hay thực lực của hắn, toàn bộ đều hướng tới Thanh Lam và Thương Lan công hội mà chửi mắng. Chuyện này cũng không làm hắn thấy vui vẻ gì. Cho nên hắn mới đi tìm Mặc Phi.

Trên bảng tổng hợp thực lực của kiếm khách, Mặc Phi đứng thứ 3. Vị trí của Mặc Phi và Thanh Lam thường xuyên chuyển xáo qua lại. Cơ bản, thực lực của hai người là tương đương, không phân cao thấp.

“Em giai à, nếu không còn chuyện gì để nói, thỉnh rời đi. Ta không có hứng thú cùng các ngươi tranh giành vị trí thứ nhất trong trò chơi. Nhớ rõ, lần sau đừng mang nhiều người đến chặn cửa quán của chúng ta. Lỡ làm ta hiểu lầm gì đó, chuyện sẽ không tốt lắm đâu.” – Mặc Phi cười có chút âm lãnh, giọng điệu mười phần uy hiếp.

Tính tình Mặc Phi rất dễ chịu, đó là đối với người trong nhà. Sự thật thì đám cao tầng của Thứ không một ai dễ đối phó cả. Bằng không, trong thế giới hỗn loạn kia, bọn hắn đã sớm bị người ta lột sạch da rồi, làm gì có cơ hội xuất đầu khi tuổi đời còn nhỏ như vậy.

“Chờ một chút.” – Mặc Phi đang định đứng lên thì bị gọi lại. Người mở miệng là vị nam dược sư có dáng người cao nhất bọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.