A Thất nằm yên chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng.
“Hỉ Ca, em có muốn anh đi tìm ông nội nói chuyện một chút không?”
Sự việc mâu thuẩn xảy ra giữa Hỉ Ca và Sở ông nội, A Thất đã nghe Sở Tiếu Ca kể lại rõ ràng. Vốn dĩ, Sở Tiếu Ca còn nghĩ với tính tình của A Thất, chắc chắn nghe xong sẽ nổi cáu lên. Ai ngờ, A Thất chỉ im lặng, cái gì cũng không nói. Điều này làm Sở Tiếu Ca càng bất an trong lòng hơn. Thất ca trước giờ không phải là người hiền lành nha~ Lại nói, ông nội có lẽ cũng bị chị hai làm cho hôn mê (giận đến nóng đầu),bằng không cũng không làm ra cái loại việc này (tiệc xem mắt).
“Nói cái gì mới được? Anh muốn dọa chết ông nội của em hay sao hả?” – Hỉ Ca dùng ngón tay xỉa xỉa vào trán A Thất. Hiện tại, cha mẹ đều đã biết chuyện A Thất đang ngụ ở đây. Hơn nữa, xem ra lão cha còn vì cô làm không ít chuyện, ví dụ như điều tra về A Thất. Cho nên lão cha đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò cô, ngàn lần vạn lần không thể để A Thất đi gặp ông nội.
“Làm sao có thể?! Anh chỉ lo lắng, lỡ như anh phải xa nhà nhiều ngày, nếu làm không tốt công tác tư tưởng với ông nội em, nói không chừng lúc anh trở về em đã cưới người khác thì sao?!” – A Thất không tỏ thái độ gì khi nói chuyện với Sở Tiếu Ca không có nghĩa là hắn không để ý (vụ tiệc xem mắt). A Thất đây là đang ôm oán với Hỉ Ca.
“Ừm… nói không chừng có thể xảy ra thật…” – Hỉ Ca gật đầu hùa theo làm khóe mắt A Thất giật giật. Có thể xảy ra thật? Hắn mới không cho phép kẻ kia xuất hiện đâu!!!!!
“Anh mặc kệ, em mau gả cho anh!”
Hỉ Ca còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng động. Hỉ Ca liếc mắt nhìn A Thất, đem đầu hắn trượt khỏi người cô, đi ra mở cửa. Hai người đang dán tai vào cánh cửa nghe lén cứ như thế té nhào xuống đất. Một người trong đó còn đang cầm theo một cái ly thủy tinh. (đặt ly thủy tinh lên cánh cửa gỗ sẽ nghe rõ hơn)
“Hai người…” – Hỉ Ca nghiến răng.
“Thất ca, em vừa rồi nghe thấy anh cầu hôn nha~~~~~” – Sở Tiếu Ca cười hihi, định bò vào phòng, hướng tới cái người nằm trên giường. Không may, cậu bị chị hai dùng chân đá bay ra khỏi phòng.
Tiểu Cửu vô tội lắc đầu: – “Ta cái gì cũng chưa nghe thấy.” – sau đó nói vọng vào trong phòng – “Thất ca, ta cảm thấy đi Mỹ kết hôn sẽ tiện lợi hơn, phí tổn bên đó không đắc đỏ bằng ở đây.”
Tiểu Cửu nói xong liền vội vã nắm cổ Sở Tiếu Ca chạy bay xuống lầu, không cho Hỉ Ca kịp phản ứng.
“…” – Hỉ Ca tức giận dậm chân, quay đầu trừng mắt với A Thất.
Lời cầu hôn phi chính thức của A Thất… còn chưa được đáp ứng. Hỉ Ca chưa muốn trả lời ngay. Hai người cứ như vậy mặc kệ không để ý đến. Nếu muốn chính thức ở bên nhau, bọn họ còn phải xử lý rất nhiều chuyện phiền toái ở xung quanh. Có một số thứ, không phải cứ trốn tránh thì nó sẽ tự nhiên biến mất như chưa hề phát sinh. Mà A Thất thật ra không vội. Dù sao, sớm hay muộn thì người cũng là của hắn. Đợi thêm một thời gian nữa, hắn thấy chẳng sao cả. Sự kiên nhẫn của A Thất giành cho Hỉ Ca cao đến không ngờ.
Vào trò chơi.
Hỉ Ca ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn. Nhìn tên người gửi tới, Hỉ Ca có chút mờ mịt. Bởi vì người gửi tin cho cô chính là Thanh tỷ, cái người cô mới đụng mặt bên Xích Hỏa thành. Tìm mình vì bộ trang sức sao? Hỉ Ca nghi hoặc nghĩ. Sau đó mở tin nhắn. Đọc tin nhắn xong, cô càng mờ mịt hơn nữa. Có nên tin tưởng lời người này nói hay không a? Thanh tỷ là Chấp pháp trưởng lão của Cẩm Y. Địa vị ngang ngửa với phó bang chủ. Mà chuyện đề cập trong tin nhắn… thật khiến cho Hỉ Ca bị chấn động. Mặc kệ thế nào, Hỉ Ca vẫn an bài. Nếu nữ nhân này thật sự muốn làm chuyện kia, nhất định có lý do đặc biệt ẩn đằng sau. Trở về lại kêu Cuồng Vũ đi điều tra. Hỉ Ca đem tin nhắn gửi qua cho Phong Bão.
Ngày hôm sau, Hỉ Ca thu được tin tức điều tra về Thanh tỷ. Thật kinh ngạc, Thanh tỷ là do Lục Y giới thiệu vào Cẩm Y. Bất quá về sau lại xảy ra sự việc gì đó mà quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng. Cho dù cùng xuất hiện ở một nơi thì hai người tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nhau. Đây là lý do vì sao Hồng Hoa biết Thanh tỷ và Lục Y có quan hệ mà vẫn lựa chọn tin tưởng Thanh tỷ.
Sự việc lần này ngoài trừ Phong Bão không có người thứ ba được biết. Hỉ Ca tin tưởng, cho dù cô bị Thanh tỷ lừa gạt thì với thủ đoạn của Phong Bão, Long Môn cũng sẽ không chịu tổn thất quá lớn nào.
Ba ngày sau, Hỉ Ca gửi tin nhắn hẹn gặp Thanh tỷ.
Mà trong 3 ngày này, cao tầng lãnh đạo của Cẩm Y đúng là nóng (đít) như ngồi trên chảo lửa. Vô luận bọn họ xuất hiện ở đâu, thích khách của Long Môn đều có thể tìm thấy. Ngay cả bang chủ Hồng Hoa đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bị người bao vây. May mắn Hồng Hoa đi chung với một đội ngũ. Nhưng hai phe còn chưa động thủ đánh nhau, Hồng Hoa đã một người bỏ chạy mất dạng. Hồng Hoa không chết, đội ngũ kia đều chết. Những người kia trong lòng liền ghim một cái oán hận. Nếu không phải bang chủ của họ lâm trận bỏ chạy, nói không chừng bọn họ có thể đem theo vài cái thi thể đi theo về âm phủ. Thân là người đứng đầu một bang phái, thời khắc mấu chốt lại bỏ rơi thuộc hạ. Vậy thì ai sẽ đồng ý bán mạng vì ngươi? Hồng Hoa không hiểu đạo lý này, nhưng Thanh tỷ thì hiểu.
Lúc Thanh tỷ đi ra ngoài đánh quái, giống nhau, bị Long Môn bao vây. Bất quá, bọn họ 3 vs 10, trước khi chết đã cường ngạnh giết được 2 tên. Có thể nói, cao tầng của Cẩm Y, trừ bỏ Lâm Tuyết, bất luận là ai, vừa ra khỏi thành liền gặp tập kích, bị giết qua vô số lần. Về sau, Hồng Hoa ra lệnh, hễ cô ta ra khỏi thành, bang chúng phải kéo theo một đội ngũ đi theo bảo hộ. Thế nhưng lúc đụng độ địch nhân, không ai nhìn thấy bang chủ Hồng Hoa vì người khác ra tay bảo hộ.
Nhất thời, thích khách của Long Môn giết người giết đến sảng khoái, mà nội bộ của Cẩm Y bắt đầu tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy). Không biết từ đâu truyền ra một cái tin đồn, nói rằng Lâm Tuyết cấu kết với người của Long Môn. Không thể trách, bởi vì sự việc xảy ra trước mắt quá xảo diệu, Lâm Tuyết chưa từng bị giết qua.
Còn có không ít người bởi vì thái độ của Hồng Hoa mà lựa chọn rút khỏi bang phái. Nhất thời, tiếng tăm của Cẩm Y tuột dốc không phanh. Bị sự tranh chấp trong bang phái cuốn chân, Hồng Hoa căn bản không có thời gian đi tìm Long Môn gây hấn.
Long Thành, tửu lâu.
Hỉ Ca ngồi rung đùi ăn điểm tâm, đợi khoảng nửa giờ, khách nhân mới xuất hiện.
Chưởng quầy đích thân mang người tiến vào bao gian, lại tự thân mang lên điểm tâm, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Hỉ Ca nhìn người có khuôn mặt thâm trầm trước mặt, thản nhiên nở nụ cười.
Nói thật, Hỉ Ca không tài nào nghĩ đến, Thanh tỷ lại là loại người thích quyền thế. Cô cảm thấy, Thanh tỷ thích hợp làm tay đấm hơn, là kẻ vào sinh ra tử, xông pha trận mạc, chứ không hề có dáng dấp của một vị lãnh đạo. Bất quá, có mấy người trời sinh là lãnh đạo đâu, không phải tất cả đều chậm rãi học hỏi đứng lên sao?!
“Ta vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.” – Hỉ Ca ăn một khối quế hoa cao, lại uống một hớp trà, lúc này mới lên tiếng.
“Chẳng có gì kỳ quái cả. Ta muốn đem Hồng Hoa đuổi ra khỏi trò chơi mà thôi.” – Thanh tỷ không chút biểu tình trả lời.
“Còn Lâm Tuyết đã đắc tội gì với ngươi?” – Hỉ Ca nhướng mày hỏi. Khiến cho Lâm Tuyết đưa đầu chịu tội thay, nếu là người thông minh liền nhìn ra được Lâm Tuyết bị gài bẫy nhưng Hồng Hoa sẽ không. Suy ra, về sau Hồng Hoa sẽ không tiếp tục tin tưởng Lâm Tuyết nữa.
“Xú nữ nhân, phụ người lừa bạn!” – Thanh tỷ trả lời khiến cho Hỉ Ca nhịn không được cười ha hả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]