Chương trước
Chương sau
Kiến thành thật ra là chuyện cực kỳ đơn giản, người chơi chỉ cần có kiến thành lệnh là được. Kế tiếp, cả đám nhàn nhã đứng nhìn hệ thống hiển thị uy lực. Một tòa thành cứ như vậy xuất hiện giữa không khí. Dĩ nhiên hiện giờ nó là một ngôi thành trống, các tòa nhà bên trong đều là loại cấp 1. Cho dù vậy, đứng từ bên ngoài nhìn vào, sự to lớn của nó cũng đủ sức làm rung động lòng người. Kiến thành không cần tiêu tiền. Nhưng muốn kinh doanh tốt, muốn kiếm lợi từ một tòa thành, ngân lượng bỏ ra tuyệt đối không ít. Vấn đề tiền bạc này, không phải là chuyện lo lắng của Hỉ Ca. Chuyện mà cô cần lo lắng là vụ thủ thành sau một giờ nữa.

Thương Lan công hội kiến thành không mời bất cứ ai đến hỗ trợ. Người ta là đại bang đứng đầu thế giới, người ta có cái thực lực này. Nhìn một đám người chơi 80 cấp trước mặt, tâm hồn Hỉ Ca bị đả kích trầm trọng. Cô bất quá mới vài ngày không chăm chỉ luyện cấp thôi, sao đã bị bỏ rơi tuốt đằng sau rồi a?

Trước khi quái vật tấn công tòa thành, Thất Tử nhất định bám riết bên người Hỉ Ca, nói làm sao cũng không chịu qua đội của Sở Nhị. Hai người ngồi trên tường thành, mé xa xa, tránh khỏi tầm mắt của mọi người. Kỳ thật, ở đây ai cũng có tinh thần nhiều chuyện, nhưng lại sợ ánh mắt đầy sát khí của Thất Tử. Cái ánh mắt mà chỉ đối diện với Hỉ Ca mới xuân tươi sáng sủa, vừa quay đầu lại nhìn người khác là mao cốt chủng thiên (sởn da gà). Còn ai dám lại gần chứ, không lẽ muốn thành vật hy sinh sao?!

Sở Nhị đứng ở tường thành phía đối diện, vẻ mặt căng cứng, trừng trừng nhìn bóng lưng của Thất Tử. Không có biện pháp, từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng, bởi vì Hỉ Ca đã được Thất Tử ôm vào lòng.

Cục cưng biểu muội của anh bị tên bỉ ổi kia chiếm tiện nghi aaaaaaa!!!! Chuyện nào có thể nhẫn, riêng chuyện này thì không thể!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! (bạn Sở Nhị tức cười quá =)))

“Hỉ Ca ~~~~~” – Thất Tử vòng tay ôm lấy Hỉ Ca, đưa bản mặt ghé đến cọ cọ vào má cô.

Mặc dù không biết người phía sau vì cái gì lại giận dỗi, bất quá, Hỉ Ca lúc này đột nhiên liên tưởng đến… con mèo. Thất Tử thật giống một con mèo. Nếu đưa tay xoa đầu hắn, nói không chừng hắn sẽ “ngao” lên một tiếng cho cô nghe?!?

“Làm sao vậy?” – Hỉ Ca ngã người tựa vào lòng Thất Tử, hơi nghiêng đầu, ngửa mặt nhìn lên.

Thất Tử trước kia không có thói quen tiếp xúc thân mật (đụng chạm da thịt) với ai. Nhưng vì Hỉ Ca, hắn lại chịu học. Cả hai người chính là cùng nhau chậm rãi, mò mẫm, sờ soạng, học cách tiến tới gần nhau. Vụng về yêu đương vậy mà cảm giác thực ngọt ngào.

“Anh sắp trở về.”

“Ừ… hả? Anh sắp về?” – Hỉ Ca kích động đến suýt trật cổ.

Thấy cô như vậy, Thất Tử có chút nghi hoặc: – “Làm sao vậy?”

“Khụ… khụ… à thì… thương thế của anh khỏi hẳn rồi sao?” – Hỉ Ca đảo mắt nhìn một vòng, may mắn, không thấy bóng dáng Sở Nhị ở gần đây. Hỉ Ca tổng cảm thấy chuyện này rất đáng sợ. Trong trò chơi, Thất Tử và Sở Nhị luôn đánh nhau loạn cả lên. Nếu đụng mặt ngoài đời, hai người sẽ không lao vào giết nhau thật đó chứ????

“Ừ. Tư Văn nói không có chuyện gì nữa rồi.” – Thất Tử khôi phục nhanh lắm, trừ bỏ tay nghề cao của Tư Văn, còn nhờ vào ý chí và thể lực kinh người của Thất Tử.

“À… cái kia…” – Hỉ Ca do dự, không biết nói làm sao về tình trạng trong nhà hiện giờ.

Thất Tử là người thông minh, không cần Hỉ Ca xoắn xít lo nghĩ phải mở miệng làm sao, hắn vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra: – “Sở Niệm tới tìm em rồi?”

Quả nhiên Thất Tử quen biết anh họ, còn biết tên thật của anh ấy. Hơn nữa, theo giọng điệu không mấy tốt kia, hai người đúng là quan hệ “người chết ta sống”. Rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì vậy a??

“Anh ấy đang ở nhà em.”

“Grừ…” – Thất Tử nghiến răng nghiến lợi. Ngẫm nghĩ, sau đó cười thật tươi, chu mỏ hun một cái lên mặt Hỉ Ca – “Anh quyết định bắt cóc em. Chúng mình cùng nhau bỏ trốn đi~~”

“Anh nằm mơ đi!!” – Hỉ Ca trừng mắt liếc một cái sắc lẻm.

“Đừng vô tình với anh mà… nào nào, tới hôn một cái ~~” – nói xong, Thất Tử liền chu mỏ chờ đợi. Nhìn quanh, mọi người đều đứng ở xa, không có ai nhìn qua bên này, Hỉ Ca nhanh chóng chạm môi cái bẹp, sau đó nhanh chóng thối lui. Không có biện pháp với người này. Thất Tử căn bản không biết hai chữ ngượng ngùng viết ra làm sao. Nếu bây giờ cô cự tuyệt, không biết một lát nữa hắn sẽ biểu diễn chuyện động trời gì trước mặt mọi người.

“Chỉ như vậy?” – Thất Tử vẻ mặt bất mãn.

“Ngoan~” – Hỉ Ca đưa tay xoa xoa đầu hắn, lại nhón người hôn nhẹ một cái nữa.

“Được rồi, miễn cưỡng nhận.”

Lúc hai người ôm ấp hôn hít, Sở Nhị đứng ở bên kia trừng đến muốn lồi con mắt, chỉ hận không thể đâm vài lỗ lên người Thất Tử. Cái tên khốn khiếp kia cho rằng đây là chỗ không người hả? Hả???

“À… lão đại… không lẽ anh… anh thích Hỉ Ca sao?” – Thanh Lam đứng ở một bên, do dự hỏi. Ánh mắt lão đại thật là khủng bố, giống như sắp bốc lửa vậy.

“Không có!!!” – Sở Nhị trừng mắt, mém chút đã dọa Thanh Lam sợ đến mức rớt khỏi tường thành.

“Đã biết, đã biết, lão đại anh không có thầm mến Hỉ Ca.” – Thanh Lam nhún vai, cẩn thận lùi lại, hướng phía bên cạnh đi qua. Ở đây đang đứng một đám người, kích động chờ nghe tin bát quái.

Ngay lúc thành chiến chỉ còn vài phút là sẽ mở màn, Hỉ Ca đột nhiên nhận được tin nhắn. Là của Lam Sắc. Bảo cô lập tức trở về bang hội. Hỉ Ca nhíu mày, giả lơ không thèm để ý. Ai biết, một lát sau, thông tấn khí liền vang lên, nhìn xem, là Phần Thiên. Hỉ Ca chần chừ một chút, sau đó tiếp nhận.

“Hỉ Ca, ngươi đang ở đâu?”

“Bận việc, có gì không?” – liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Thất Tử, Hỉ Ca vội đè thấp âm thanh.

Sau những chuyện xảy ra ở Vực Sâu, thái độ của Thất Tử đối với Phần Thiên rớt giá thảm hại. Nếu không phải Hỉ Ca lên tiếng cảnh cáo Thất Tử không thể tùy tiện tìm phiền toái, nói không chừng cả đám thích khách của Thứ đã xông vào làm cỏ Đông Châu Xích Hỏa rồi.

“Có thể trở về bang phái không? Hội họp.”

“Làm sao, hiện tại ngay cả bang chúng bình thường cũng phải tham gia hội họp à?” – Hỉ Ca cười.

“Không phải… là chuyện về Liệp Sát Bang. Ngươi ra tay giết vài người của họ, trong đó có người hiện giờ đã là thành viên của Vực Sâu.”

Phần Thiên đã nói đến mức này, nếu Hỉ Ca còn chưa chịu hiểu, kia đầu óc của cô bị nhúng nước rồi. Thật là, hội họp cái gì, nói thẳng là mở phiên tòa thẩm vấn đi. Bọn kia nhanh chân lẹ tay ghê, vừa trở lại đã chạy đi cáo trạng ngay.

“Đã biết. Chờ ta có thời gian rảnh sẽ về.” – Hỉ Ca nhếch miệng cười lạnh. Xem ra, cô không cần lưu luyến Vực Sâu nữa.

“Hỉ Ca, tốt nhất ngươi hiện giờ quay về.” – Phần Thiên nghiêm túc nói, giọng điệu của Hỉ Ca khiến Phần Thiên thấy khó chịu – “Bang chúng có rất nhiều người đang bất mãn với ngươi.”

“Bất mãn chuyện gì mới được? Bất mãn ta giết người sao?”

“Ngươi dù sao cũng từng là phó bang chủ.”

“Như ngươi nói đó… là “đã từng”. Phần Thiên, ta hiện giờ đang ở Thương Lan công hội, đợi ta thủ thành xong sẽ tìm ngươi.” – Hỉ Ca nói xong liền tắt thông tấn khí.

Mặc kệ những lời vừa rồi là Phần Thiên cố ý hay vô tình mới nói ra. Hỉ Ca hiện giờ không có tâm trạng để suy xét sâu xa nữa. Con người với nhau, nên hảo tụ hảo tán (gặp gỡ rồi chia tay đều vui vẻ thoải mái),về sau chắc gì còn gặp lại đâu. Quả nhiên, có những người, chỉ nên đứng từ xa mà nhìn. Cô và Phần Thiên, nếu giữ mối quan hệ địch thủ như trước đây, có lẽ đã không phát sinh những chuyện như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.