Chương trước
Chương sau
Edit: TĐC

Beta: hoanguyendinh

Bên trong quỷ bảo quái đông gấp ba lần bên ngoài, đợi bọn Trích Tinh vào được quảng trường ở trong cùng, đã là chuyện của một giờ sau.

Mà Hỉ Ca và Thất Tử vẫn đang tiếp tục cuộc chiến sinh tử với Công tước hút máu. Kỹ năng khiến người ta không thể chịu nổi của con boss này chính là hút máu, mỗi lần huyết lượng của nó giảm xuống một mức nhất định, nó sẽ tiến hành hút máu trên phạm vi lớn. Cấp bậc của Thất Tử kém boss rất nhiều, dù tỉ lệ đánh trúng mục tiêu có cao thì khi kỹ năng bị cắt ngang cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Mỗi lần kỹ năng lệch khỏi quỹ đạo, boss sẽ phục hồi rất nhiều máu, cho nên giằng co hơn một canh giờ (2 tiếng),máu của boss rốt cuộc mới rớt xuống còn ba vạn điểm. Đánh boss với Thất Tử rất có lợi, đó chính là không cần động não, kỹ thuật nắm bắt thời gian của hắn rất chuẩn. Mỗi lần boss công kích, Thất Tử sẽ né tránh vừa đúng, tổn thương dù nhiều nhưng huyết lượng lại tụt rất ít, không xuất hiện tình huống không kịp thêm máu. Mắt thấy boss sắp ngã, cuối cùng đã gần được giải thoát khỏi hoạt động nhàm chán này, tâm tình Hỉ Ca vô cùng tốt. Cô biết Thất Tử mắc chứng cuồng boss, nhìn thấy boss là nhào vào đánh, nhưng đánh thứ này rốt cuộc có gì vui, thật sự là khó hiểu nha~

Lúc bọn Trích Tinh tiến vào, nhìn thấy bóng lưng Hỉ Ca và Thất Tử, còn có cả Công tước hút máu ở đó. Khi người ta đang đánh boss, nếu như đột nhiên xuất hiện, rất dễ bị người ta tưởng lầm là người đến giành quái, hoặc tới giành đồ, cho nên bọn họ chỉ đứng ở đằng xa nhìn chứ không đến gần. Nhìn bọn Hỉ Ca đánh boss rất ư dễ dàng, thích khách Trích Tinh cũng ngứa tay ngứa chân, nóng lòng muốn đánh thử, chủy thủ trong tay nắm thật chặt. Đoạt quái vốn là điều rất bình thường của trò chơi, đã dám bước vào đại lục này, hẳn phải có chút bản lĩnh. Nếu để người ta cướp mất quái, đó là do thực lực của ngươi không đủ, đáng đời thôi!

Kiếm khách kéo tay thích khách: – “Đừng lộn xộn, quái này sắp chết rồi, giành cũng vô ích.”

Theo ánh nhìn của kiếm khách, Thất Tử đang tránh kỹ năng quần công cuối cùng Công tước tung ra. Năm con dơi lớn màu đen từ trong cánh của Công Tước hút máu bay ra, vọt tới bên Thất Tử, đồng thời Công tước hút máu cũng tăng tốc độ tấn công lên.

“Hỉ Ca.”

“Ừ……” – Thêm máu cho Thất Tử lần cuối, Hỉ Ca bắt đầu phóng quần công. Lực công kích của năm con dơi này tăng lên tuyệt đối không thấp hơn chiêu hút máu của Công tước, Hỉ Ca rất cẩn thận nhưng vẫn để một con dơi lại gần, lá chắn băng cấp 5 trên người nháy mắt bị phá hết, cô không thể không cẩn thận đối phó với mấy con quái này.

Về phần Thất Tử, cứ để hắn tự sinh tự diệt. Huống chi, dù cho Hỉ Ca muốn giúp hắn, cô cũng không có bản lĩnh đó. Cũng may chờ khi cô giết chết mấy con dơi kia, trên người Thất Tử vẫn còn dư lại chút máu.

“Em như vậy thật không chuyên nghiệp……” – Nhìn thấy lượng máu của mình cuối cùng cũng tăng lên, Thất Tử không nhịn được oán trách Hỉ Ca một tiếng, nếu thấy hắn không ổn, Hỉ Ca nên tiếp viện chứ.

“Xí, lần sau anh đi tìm người nào chuyên nghiệp ấy.” – Hỉ Ca bất mãn lầm bầm hai tiếng, vừa bắt cô đánh quái, vừa bắt cô thêm máu, nghĩ cô vạn năng sao? Vốn đang chuẩn bị tiếp tục thêm máu, Thất Tử vừa nói vậy, Hỉ Ca trực tiếp dừng tay – “Có bản lĩnh thì anh tự thêm máu đi, hứ! Cô nương ta hầu hạ đủ rồi.”

“……Thân ái, đều là lỗi của anh, em đại nhân đại lượng tha thứ cho anh một lần đi ~” – Vừa luôn miệng xin khoan dung, vừa dùng hai cây chủy thủ để lại vết thương thật sâu trên người Công tước đẫm máu, nhiều điểm thương tổn đỏ thẫm từ không trung nhảy ra, —2043, —1369, —2521.

Không còn cách nào, phòng ngự của Công tước đẫm máu quá mạnh, còn có chiêu phản ngược, đánh ra 2000 điểm thương tổn đã là người vô cùng mạnh rồi. Bị phản ngược 3000 điểm thương tổn, lại ăn thêm một kích, lượng máu của Thất Tử rớt xuống lần nữa.

Về phần ba người vừa chạy tới kia, ánh mắt cũng ra sức nhìn chằm chằm Thất Tử, thích khách cầm song chủy vốn đã hiếm thấy, hơn nữa, kỹ thuật của song chủy thích khách này, thật sự là mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần. Trích Tinh không muốn thừa nhận cũng không được. Mặc dù nhìn hai người ở đó đánh rất nhẹ nhàng, nhưng trong quỷ bảo một tháng mới xuất hiện boss một lần, thực lực mạnh thế nào, trong lòng mọi người đều có thể tưởng tượng được.

Trước tiên không nói đến vấn đề tại sao thuật sĩ có thể thêm máu, mới vừa rồi Thất Tử một mình đối phó với Công tước hút máu, mất ít nhất hai phút, vẫn có thể chống đỡ được, đây tuyệt đối không phải là việc trang bị tốt đến đâu, lượng máu của hắn cao bao nhiêu, mà là kỹ xảo né tránh của hắn. Né tránh không chậm một giây, điều này cần phải có năng lực phối hợp và năng lực khống chế của bản thân rất mạnh!

Boss còn một vạn máu. Thất Tử lách người đi đến trước mặt Công tước, đâm một dao trước ngực, cây chủy thủ trong tay kia thì tung lên vẽ thành một đường cong duyên dáng giữa không trung, rơi xuống sau lưng Công tước, lúc này chẳng biết Thất Tử làm sao đã xuất hiện ở đằng sau từ lúc nào rồi, đưa tay tiếp được cây chủy thủ, đâm thêm một dao. Nếu có người tinh mắt nhìn sẽ phát hiện ra, mũi dao của hai cây chủy thủ cùng đâm vào một chỗ trên người boss. Chiêu này trực tiếp đánh ra -10000 điểm thương tổn, lại đánh vào nơi yếu hại, thương tổn đạt 100%. Đây là kỹ năng liên kích, trở tay đâm ra sau lưng, không thể sai một giây, rất khó sử dụng…… Dù sao nghe nói, hiện tại trên thế giới, thích khách có thể sử dụng kỹ năng liên kích này không vượt quá mười người.

“Thật lợi hại!” – Trích Tinh không nhịn được reo lên.

Thi thể Công tước hút máu ngã ầm xuống. Cảnh tượng kim quang lóe lên đầy đất không xuất hiện như Hỉ Ca tưởng tượng. Trên mặt đất chỉ có một viên bảo thạch màu đỏ lập lòe nằm đó mà thôi.

>> Bạo Lệ linh hồn bảo thạch: giới hạn thích khách sử dụng, sau khi khảm, độ cảm giác sẽ tăng thêm 30 điểm.

Ném bảo thạch cho Thất Tử, sau đó quay đầu lại nhìn thấy trong góc quảng trường, cặp mắt của ba người đang sáng quắc, tiếng kêu “lợi hại” vừa rồi của Trích Tinh, không phải nói trong đội ngũ, tiếng nói lại hơi lớn, Thất Tử và Hỉ Ca cũng nghe thấy rõ ràng.

“Xin chào, tôi tên là Trục Nhật.” – Kiếm khách đi đầu trong ba người phát hiện Hỉ Ca và Thất Tử nhìn bọn họ, bèn dẫn đầu đi tới.

Không giống với lần gặp đầu tiên, lần này trái lại hắn báo tên ngay, thái độ rất nhiệt tình. Dù sao, trong trò chơi, kẻ mạnh chính là vua. Thái độ của hắn cũng không có gì không đúng. Có điều, Thất Tử không muốn quan tâm đến bọn họ, chỉ gật đầu một cái. Hỉ Ca cảm thấy, Thất Tử chỉ đang giả bộ thâm trầm như cao thủ mà thôi.

“Xin chào.” – Bị Hỉ Ca chọc vào thắt lưng, Thất Tử mới gật đầu chào lại.

“Hai bạn có hứng thú làm nhiệm vụ với chúng tôi không?” – Trục Nhật cũng không để ý thái độ của Thất Tử, vốn dĩ bọn họ chỉ là người xa lạ, hắn mở miệng nói chuyện, thật sự hơi đường đột.

“Nhiệm vụ gì?” – Thất Tử trước giờ không thích làm nhiệm vụ, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của Hỉ Ca, hắn miễn cưỡng hỏi một câu.

“Nhiệm vụ kỳ ngộ, giúp chúng tôi thu thập ngũ sắc châu ở Đế Đô năng lượng trì (cái ao).”

Ngũ sắc châu, Hỉ Ca biết, lúc chiến quốc, cũng nhờ ngũ sắc châu giải phóng năng lượng, cô mới có thể chống đỡ được công kích của những người chơi kia.

“Không đơn giản như vậy chứ?” – Hỉ Ca ở bên cạnh chen vào một câu.

“Đương nhiên, chính tuyến tổng cộng có năm người nhận được nhiệm vụ này, chỉ cần giết chết bốn người còn lại, là có thể tập hợp đủ ngũ sắc châu.”

Nói đến nói đi, thật ra là một liệp sát du hí (nhiệm vụ giết người) mà thôi.

Hỉ Ca không nhịn được cau mày, chẳng trách nơi này lại tên là liệp sát tràng, nhiệm vụ bạo lực như vậy. Nhưng mà…… nheo mắt nhìn nam nhân bên cạnh, quả nhiên, sau khi Thất Tử nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng lên, hắn vẫn luôn thích giết người.

“Nhiệm vụ có thể cùng nhận không?”

“Chỉ cần vào đội ngũ, sẽ cùng nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ này giới hạn số người là 25, có nghĩa là mỗi người có thể tìm bốn trợ thủ. Nhưng mà, chỉ cần vào đội ngũ, tọa độ của bạn sẽ bị đối phương tra được, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc mới thôi. Nhiệm vụ này có giới hạn thời gian, từ giờ đến khi kết thúc chỉ còn một ngày.”

Vì phần thưởng của nhiệm vụ rất nhiều, cho nên Trục Nhật mới nhận. Lúc bắt đầu trong đội ngũ của bọn họ có tổng cộng năm người, nhưng hai người khác đã bị giết, họ đang muốn từ bỏ nhiệm vụ. Vốn dĩ Trục Nhật muốn tìm hai đồng đội mới, chỉ có điều chưa tìm được người thích hợp. Bây giờ vừa khéo gặp được Hỉ Ca và Thất Tử, kỹ thuật của Hỉ Ca ra sao bọn họ không nhìn ra, nhưng bọn họ nhất định phải tận dụng Thất Tử, không nói đến cấp bậc, chỉ nhìn vào kĩ thuật của Thất Tử cũng không có mấy ai dám tới tìm phiền phức a~

“Được.” – Thất Tử tuy cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ này, nhưng quan trọng là tiếng nói của Hỉ Ca.

Cuối cùng Hỉ Ca gật đầu đồng ý, dù sao, tới nơi này ngoài đánh quái thăng cấp, hình như cũng không có chuyện gì để làm. Sau khi hai người vào đội ngũ của Trục Nhật, mọi người giới thiệu một lượt, dần dần cũng thân quen hơn. Lúc mới đầu, Hỉ Ca không tính là quá hứng thú với nhiệm vụ, nhưng khi thấy phần thưởng, cô không thể khống chế nổi nhịp tim đập loạn. Phần thưởng vật phẩm là năm viên bảo thạch, đội ngũ năm người, mỗi người sẽ được chia một viên. Dĩ nhiên, cô cũng nhìn thấy tọa độ của địch nhân. Quả nhiên, tất cả mọi người thích tác chiến theo đội, nhiệm vụ hiện tại này, vừa đúng 25 người. Hơn nữa, khoảng cách của mọi người không quá xa. Theo như Trục Nhật nói, bọn họ đã giao chiến một lần, có điều đội trưởng giữ nhiệm vụ vẫn chưa bị giết, mà sau khi đội viên chết, có thể tìm kiếm đội viên mới, cho nên đến nay, vẫn còn đủ 25 người.

Buổi tối ai cũng an phận. Bọn Hỉ Ca không đi đâu khác, chỉ ở cổ bảo đánh quỷ hồn tinh anh. Mới vừa đánh Công tước hút máu, cấp bậc của Thất Tử không đủ, cho nên không được chia kinh nghiệm, trái lại Hỉ Ca được nhân đôi điểm kinh nghiệm, chớp mắt đã sắp lên 72 cấp.

Tối nay, Di Thất đại lục thật yên bình, nhưng ở Đông Châu Xích Hỏa kia, mọi chuyện còn đang loạn cào cào.

Tòa thành đầu tiên của Thịnh Thế – tên gọi Vực Sâu, rốt cuộc đã khánh thành ở Đông Châu Xích Hỏa. Đêm đó, Liệp Sát Bang, Linh Độ Hỏa và tất cả mọi người của Vực Sâu đều ở đó. Nói chung Phần Thiên biết Hỉ Ca có khúc mắc trong lòng, hơn nữa chuyện Cô Tửu và Cuồng Vũ lui bang cũng do Phần Thiên cô xử lý không thích đáng, cho nên, sau khi kiến thành, cô bèn gửi tin nhắn cho Hỉ Ca.

Kiến thành xong, hệ thống phát tin chúc mừng trên thế giới. Người của Liệp Sát Bang, Linh Độ Hỏa cùng với Kinh Lôi Hội và mấy bang phái khác sau đó cũng công khai chúc mừng trên thế giới. Bắt đầu từ thời khắc này, cái tên Vực Sâu đã đi vào lòng tất cả người chơi.

“Sao vậy?” – Thấy Hỉ Ca đột nhiên dừng động tác đánh quái, nữ dược sư Đạp Nguyệt bên cạnh kéo Hỉ Ca, tính tình của Đạp Nguyệt rất dịu dàng, giọng nói mềm mại, trong đội ngũ chỉ có hai cô gái, cho nên chung sống hết sức hòa thuận.

“Không có gì.” – Đóng tin tức, Hỉ Ca nhếch khóe miệng, tin nhắn Phần Thiên gửi đến rất đơn giản

Kiến thành rồi, 3% lợi nhuận thuộc về ngươi.

Hỉ Ca không từ chối. Cô đương nhiên sẽ không từ chối, những thứ này là công sức cô bỏ ra, cũng cần nhận lại, chỉ hy vọng, đường đi của Vực Sâu sẽ đủ dài. Về chuyện trong lòng Phần Thiên rốt cuộc nghĩ như thế nào, kiến thành xong, những việc này cũng không liên quan đến cô. Điều Hỉ Ca để ý, hiện tại cũng chỉ còn lại những thứ lợi nhuận kia mà thôi.

“Vực Sâu thật lợi hại, vậy mà đã kiến thành rồi.” – Trích Tinh nhìn tin tức chúc mừng lướt qua trên kênh thế giới, không nhịn được thở dài một hơi.

“Nếu như gần đây không có những thành khác manh nha xuất hiện, Vực Sâu nhất định sẽ lấy được chỗ tốt hơn nhiều.” – Trục Nhật cũng cảm thán một câu, chỉ cần kinh doanh cho tốt, không chừng Vực Sâu có thể vươn lên top đầu. Tuy nói Vực Sâu không bằng những đại công hội, nhưng đủ sức kiến thành đầu tiên, chuyện này cũng có chỗ tốt. Sự ủng hộ của người chơi, mới là quan trọng nhất.

“Em không về à?” – Thất Tử lại gần Hỉ Ca, thấp giọng hỏi. Theo lý thuyết, lúc này bất luận ra sao Hỉ Ca cũng nên có mặt chứ.

“Em nghĩ…… không cần đâu.” – Nhìn hai tin tức vừa rồi hệ thống gửi đi, vẻ mặt Hỉ Ca rất hờ hững.

Tin thứ nhất, “Phần Thiên ghi danh 3% lợi nhuận mang tên bạn, tiến hành hệ thống tính công.”

Tin thứ hai, là từ bang phái, “Phó bang chủ Lam Sắc bãi bỏ danh hiệu Trưởng lão của bạn, bạn trở thành bang chúng bình thường.”

A, cô ta hành động nhanh hơn Hỉ Ca dự liệu. Hỉ Ca không hề mở kênh bang phái, cũng không định hỏi gì hết, tình huống đó, cô gần như đã nghĩ đến, chỉ không ngờ lại đến sớm như vậy. Tuy nói từ đầu đến cuối Hỉ Ca không nói câu nào, nhưng trong bang, vẫn có không ít người tỏ ra bất mãn. Chỉ có điều, hiện tại phần lớn quan viên trong Vực Sâu đều do Lam Sắc cất nhắc lên, bọn họ không lên tiếng, bên dưới có nháo cũng nháo không được bao lâu, dù sao ánh mắt mọi người cũng tập trung vào ngôi thành vừa được xây. Hơn nữa, chẳng bao lâu, cái tên Hỉ Ca này sẽ biến mất trong Vực Sâu. Theo Lam Sắc đoán, Hỉ Ca phải lập tức lui bang mới phải, nhưng cô vẫn chưa lui bang. Nhìn tên Hỉ Ca trong cột tên bang chúng, mắt Lam Sắc hơi nheo lại.

“Tại sao lại bãi bỏ chức Trưởng lão của Hỉ Ca?” – Phần Thiên đứng cạnh Lam Sắc, giọng nói rất bình tĩnh, không có bất kỳ ý chỉ trích gì.

“Nếu hoạt động thế này cô ta cũng không tham gia, thái độ đã rất rõ ràng rồi, ngươi cần gì phải giữ cô ta lại?” – Lam Sắc đưa ngón trỏ vuốt lọn tóc bạch kim bên tai vẻ thưởng thức, lông mi thật dài hơi run lên.

“Cô ấy là bằng hữu của ta.”

“Chẳng lẽ ta không phải sao?”

“Hai người các ngươi…… không giống nhau.” – Nói xong, Phần Thiên không nói gì thêm, chỉ cất bước đi vào thành.

Lam Sắc và Hỉ Ca không phải cùng một loại người. Cho nên, Lam Sắc có thể yên tâm rằng Hỉ Ca sẽ không nháo sự, nhưng lại không cách nào yên tâm để Hỉ Ca tiếp tục sống ở đây. Bởi vì Hỉ Ca là người cô không thể khống chế mà Lam Sắc biết Hỉ Ca rất có dã tâm… Còn về phía Phần Thiên, cô có thể nắm giữ người này trong tay. Nhưng rốt cuộc ai mới là quân cờ trong tay ai? Phần Thiên thì cho rằng Lam Sắc mới là quân cờ, vậy còn Lam Sắc nghĩ thế nào? Ai biết được!!

Hỉ Ca bị bãi miễn khỏi vị trí Trưởng lão không bao lâu, thông tấn khí của cô đã vang lên

“Bị người ta lấy đi cái mũ miện lông công, cảm giác thế nào?” – Đầu kia, trong giọng nói của Cuồng Vũ mang theo chút ý tứ hả hê. Đối với việc Cuồng Vũ biết chuyện này, Hỉ Ca cũng không kinh ngạc chút nào. Nếu Cuồng Vũ không cài tay trong ở Vực Sâu, mới là chuyện đáng giật mình ấy chứ.

“Lấy được 2% lợi nhuận của ngươi và Cô Tửu, ngươi nói xem ta cảm thấy sao?”

“…… Xem ra Phần Thiên đối với ngươi vẫn rất tốt, ít nhất cũng không để ngươi trắng tay.”

“Hoặc có thể là do hệ thống công bằng như thế, cho ta luôn 1% lợi nhuận của các ngươi.”

“Ngươi cứ giữ đi, ta cũng không định có quan hệ gì với Vực Sâu. Cô Tửu nói hắn cũng không cần. À, nhưng hắn muốn nhắc ngươi đừng quên phát lương tháng cho hắn, ngươi đã thiếu hắn ba tháng tiền lương rồi.”

“…… Hắn có thể không nhớ rõ ràng như vậy có được không?” – Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến.

“Hắn nói sắp chết đói rồi.”

“……”

Hỉ Ca không quan tâm đến chuyện của Vực Sâu nữa, đi theo bọn Trục Nhật đánh quái đến tận sáng tinh mơ.

Sau khi mặt trời ló rạng, tất cả quái trong quỷ bảo nháy mắt biến mất, quỷ bảo thoạt nhìn không âm trầm kinh khủng như ban đêm, chỉ vắng vẻ hơn một chút. Khả năng đụng độ đội người ở gần nhất chắc khoảng nửa giờ sau. Tại vì nhìn theo hướng đám người kia di chuyển, là đang hướng về quỷ bảo. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như đến tối nay không thể thu thập đủ ngũ sắc châu, coi như nhiệm vụ thất bại, không ai có thưởng, tất cả mọi người có chút không yên. Kỹ thuật của Trục Nhật và Trích Tinh không tệ. Không tính là đứng đầu nhưng cũng là hàng cao thủ so với người chơi bình thường. Đặc biệt là Trục Nhật. Hắn là kiếm khách tương đối lợi hại, hơn nữa còn là một kiếm khách bạo lực.

Đối thủ đầu tiên, bọn Hỉ Ca không hao phí bao nhiêu thể lực liền tiêu diệt xong. Thực lực tổng thể của đối phương quá yếu. Hỉ Ca đến cơ hội xuất thủ còn không có, đối thủ đã bị ba nam nhân xông lên giết sạch. Bỏ thủy lam sắc châu rơi ra từ đội trưởng của đối phương vào túi, Hỉ Ca nghe hệ thống thông báo, độ hoàn thành của nhiệm vụ đạt 40%. Sau khi bọn Hỉ Ca giết chết một đội người xong, tin tức liền đổi mới. Hiện tại chỉ còn lại 13 người. Mọi người bắt đầu cẩn thận hơn.

Gần trưa, chỉ còn 2 đội sống sót. Bọn Hỉ Ca đuổi gần kịp tốc độ với đội Lạc Đan. Trong tay Trục Nhật có hai viên bảo châu, trong tay đối phương có ba viên. Thoạt nhìn dường như đối phương tương đối mạnh.

“Bang chủ, Vực Sâu bên kia kiến thành rồi, lúc nào chúng ta mới kiến thành đây?” – Ở một nơi nào đó trong Di Thất đại lục, năm người ngồi cùng một chỗ, người vừa nói là một kiếm khách, nếu như Hỉ Ca ở đây, cô nhất định nhận ra người này.

“Không vội, chờ làm xong nhiệm vụ này, sau đó trở về kiến thành cũng không muộn.”

Thích khách áo đen ngắm nghía chủy thủ trong tay, khóe miệng mỉm cười, giọng nói không vội cũng không nóng nảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.