Phần Thiên nói, Sánh Cùng Phong Nguyệt đã san hào (xóa acc),hơn nữa san hào đình đám đến mức hiện tại Hỉ Ca đã mang danh nữ nhân độc ác nhất Đông Châu Xích Hỏa. Hỉ Ca cô rốt cuộc đã làm gì nên tội chứ? Không phải chỉ không cẩn thận giây sát cô ta thôi sao?! Đầu năm nay, ác ý PK bị người ta mắng là chuyện bình thường, nhưng cô nghiêm chỉnh PK, đánh bại Sánh Cùng Phong Nguyệt trên võ tràng đàng hoàng, sao bây giờ lại đổ lỗi cho cô rồi?!
“Sao vậy?” – Cuồng Vũ ngồi cạnh Hỉ Ca cất tiếng hỏi, khó có lúc nhìn thấy Hỉ Ca biến sắc mặt.
“Sánh Cùng Phong Nguyệt san hào. Hiện tại ta thành cọp mẹ bức tử cừu non. Có rất nhiều người chơi tìm đến Phần Thiên, nói nếu như ta không công khai xin lỗi, bọn họ sẽ để cho Vực Sâu không thể ngóc đầu lên ở đại lục này. Hoặc là, đá ta ra khỏi Vực Sâu cũng được.”
Hỉ Ca nhếch nhếch khóe miệng, Sánh Cùng Phong Nguyệt, vốn chỉ là đùa vui một chút coi như xong, không ngờ cô ta lại làm đến mức này, muốn lừa gạt sự đồng tình của người chơi ư?! Hỉ Ca thật rất muốn biết trận phong ba này có thể kéo dài bao lâu. Hừ, san hào?! Cũng chỉ đổi một mũ giáp khác mà thôi. Hỉ Ca dám thề, Sánh Cùng Phong Nguyệt nhất định sẽ mua mũ giáp mới để chơi tiếp.
“Ha, rất có đầu óc, cũng đủ lợi hại, mặc dù có chút ngu xuẩn.” – Cuồng Vũ không chút hứng thú bĩu môi. Vốn nghĩ chuyện sẽ không đến mức này. Nếu bang hội của Sánh Cùng Phong Nguyệt là đệ nhất bang hội như Thương Lan, từ đầu đã có một đống bang chúng có tiền, nhào vào đối phó với Hỉ Ca còn có thể làm nên chuyện. Người chơi ở Đông Châu Xích Hỏa chỉ thưa thớt như ruồi nhặng, náo loạn một lúc sẽ tàn, không thể thành đại sự gì được.
“Hiện tại bên ngoài có chút phiền toái, video diễn thuyết của Sánh Cùng Phong Nguyệt đã phát trên kênh công cộng, hơn nữa còn đưa lên đầu. Trong bang đã có không ít người đang luyện cấp bên ngoài bị giết trở về không rõ lí do.”
“Ngươi tính sao?”
Mặc dù Hỉ Ca muốn tha là có thể tha, nhưng bây giờ cô đã là phó bang chủ của Vực Sâu, nếu không nhắc đến, người chơi trong bang nhất định sẽ có ý kiến, thoái lui cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng tiếng nói của phó bang chủ cô đây sau này cũng sẽ không còn uy lực.
“Thật phiền!” – Hỉ Ca thở dài, cô tuyệt đối không thể ra mặt nói xin lỗi. Bởi vì, chỉ cần cô nói xin lỗi, đến lúc đó chuyện xấu gì cũng đều đổ lên đầu cô, danh tiếng của cô so với trước sẽ càng xấu. Hơn nữa, không làm sai chuyện gì thì Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không nói lời xin lỗi với bất luận kẻ nào. Sánh Cùng Phong Nguyệt ư, cô ta không xứng!!
“Nếu không, ta và ngươi thương lượng với Sói Xám Ăn Cừu? Sánh Cùng Phong Nguyệt là người bên hắn, nếu như hắn ra mặt giải thích, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” – Cuồng Vũ đột nhiên đề nghị.
Hỉ Ca lắc đầu một cái, nếu như Niếp Lãng có lòng quan tâm đến chuyện này, video đó nhất định sẽ không được phát lên. Hỉ Ca không tin Niếp Lãng không biết việc làm của Sánh Cùng Phong Nguyệt. Thái độ của Niếp Lãng, trái lại thật làm cho cô cảm thấy thú vị.
Hiện tại bọn họ vào phó bản đã được gần hai canh giờ, nghe nói Sánh Cùng Phong Nguyệt phát video từ một giờ trước, Niếp Lãng rõ ràng ở tuyến, tại sao cũng không nói gì với mình, người thông báo cho cô vẫn là Phần Thiên? Sợ rằng, chuyện này có liên quan đến boss Thống lĩnh. Nếu như ngày mai Vực Sâu điều động bang chúng đi đánh boss, hành động lớn như vậy sẽ dẫn đến sự chú ý. Người chơi lẻ sẽ không nghĩ đến chuyện đi theo tìm phiền toái, nhưng nếu có người kích động bọn họ thì sao? Nếu như người kích động đó là Niếp Lãng? Đừng nói Hỉ Ca nghi ngờ Niếp Lãng. Thực ra, ngày đó rời khỏi yến hội, cô nhìn thấy Niếp Lãng và Danh Hoàng nói chuyện phiếm rất thân mật, cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều đã có chủ ý từ trước. Hai người đó biết nhau ở ngoài đời, Niếp Lãng lại đột nhiên có hứng thú với cô? Chẳng lẽ sức quyến rũ của cô lớn đến vậy? Có thể cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng có một số việc vẫn nên cân nhắc trước sau thì hơn.
“Hỉ Ca, Cuồng Vũ, mau tới đây tự sát.”
Hai người còn đang ở đó nói chuyện phiếm, Cô Tửu đã đứng đối diện không đợi được hô lên. Hỉ Ca ngoan ngoãn cởi bỏ trang bị, bỏ hết đồ vật vào bọc, sau đó vọt vào trong cạm bẫy, nhẹ nhõm khoái trá mà bị giết chết. Kéo tất cả mọi người qua rồi, mọi người mặc trang bị, thêm máu và pháp lực xong rồi tiếp tục xoát quái. Đại khái là phối hợp càng ngày càng thuần thục, tới khi tiến đến boss Hỏa Thần trước mắt, dùng không tới nửa giờ. Trong lúc đánh tiểu quái còn rớt ra mấy miếng vải may cao cấp, Hỉ Ca cũng may mắn lấy được một cái.
Hỏa Thần có hình tượng là một lực sĩ, mới nhìn xa xa, tựa như một ngọn núi lửa di động, toàn thân trên dưới không chỗ nào không bốc lửa, kiếm khách trong đội chỉ cần đứng trước mặt nó hai thước, mỗi 10s sẽ xuất hiện trạng thái bỏng, rơi 2000 điểm máu, kéo dài 3s.
Cũng may trạng thái này vũ giả có thể phá giải, trước kia Thanh Lam đã có kinh nghiệm đánh phó bản 10 người, hắn nói qua đặc điểm của boss, kỹ năng quần công và những tình huống có thể phát sinh giữa chừng, trong đó khó khăn lớn nhất phải kể đến đả thủ cao cấp tấn công.
Bởi vì khi lượng máu của Hỏa Thần mất đi một nửa, nó sẽ có một khoảng thời gian không hấp thu cừu hận của kiếm khách, ai có công kích cao, phải loại ngay người đó, nếu không nó sẽ đuổi theo người đó mà đâm, thời gian kéo dài chừng 20s. Người công kích cao nhất chết, nó sẽ đi đối phó người công kích cao thứ hai. Muốn chạy trốn còn phải bận tâm đến những thứ đuổi theo phía sau kia, nếu như không cẩn thận nhích tới gần đồng bạn, lửa độc trên gai của quái cũng có thể khiến người trúng độc chết ngay.
Thanh Lam vốn tưởng rằng nói như vậy, mọi người sẽ tỏ vẻ gì đó, kích động chẳng hạn. Ai biết trừ Hỉ Ca ra, không ai thèm hỏi hắn xem phải chạy trốn thế nào.
“Ai, các ngươi dù sao cũng cho ta chút mặt mũi chứ.” – Thanh Lam bất đắc dĩ tiếp lời.
“Không cần lo lắng, ta sẽ tự mình giải quyết chị hai, dù sao người Hỏa Thần tìm đến đầu tiên nhất định là chị ấy.” – Sở Tiếu Ca vỗ vỗ bả vai Thanh Lam, trực tiếp bày tỏ sự sùng bái với chị hai nhà mình.
“Áp lực lên ta hiện tại rất lớn nha.” – Hỉ Ca dường như khóc không ra nước mắt. Sau khi thăng cấp, kĩ năng của cô cũng thăng cấp. Hiện tại ngay tới băng tiễn, kỹ năng có lực công kích thấp nhất của cô, cũng đã gấp hai ba lần người khác, cô dù muốn khống chế cũng không khống chế nổi a.
Kỹ năng của kiếm khách hấp dẫn cừu hận càng ngày càng nhiều, về cơ bản chỉ cần kỹ năng không bị trượt, Hỉ Ca sẽ không cách nào lôi được cừu hận về mình. Nghe Thanh Lam nói một tràng, cuối cùng Hỉ Ca cũng đúc rút được tinh hoa trong đó, hiểu rõ công việc cụ thể. . . Đồng thời cô cũng hiểu, tại sao Thanh Lam không phải là hội trưởng của Thương Lan công hội. Nam nhân dài dòng như vậy, đoán chừng công hội bọn họ không có mấy người chịu được đi!
Mọi người ai cũng có vị trí và nhiệm vụ riêng, Thanh Lam và Mặc Phi đi lên dẫn quái, giới hạn máu tương đối nhiều, cho nên mới nói hắn là tank chính. Mặc dù mới đầu vì mọi người không nắm rõ bước đi tốt, thiếu chút nữa kéo mất cừu hận, cũng may mấy kiếm khách thuộc hàng nhân tài có kỹ thuật, ba người thay phiên nhau kéo, cuối cùng cũng ổn định được cừu hận. Hỉ Ca ngượng ngùng le lưỡi, cô chỉ quăng một cái băng đống thuật mà thôi, không ngờ như vậy cũng có thể lôi cừu hận đi. Băng đống thuật cấp 5 có thuộc tính giảm máu, cừu hận là rất nhỏ. Chỉ có thể nói, cô trời sinh đã có mệnh kéo cừu hận của quái ~
“Trong một phút, Hỉ Ca đừng động thủ.”
Mặc Phi đúng là đã sớm hưởng qua thực lực kéo cừu hận của Hi Ca. Thất Tử không có ở đây, hắn không dám để cho Hỉ Ca tùy ý phát huy, một khi Hỏa Thần chạy, bọn họ đều tới số. Bị người vô tình vứt bỏ, Hỉ Ca đứng một bên xem cuộc chiến, không có cách nào khác, thực lực mạnh không thể động thủ theo ý mình, Hỉ Ca rất là AQ mà tự an ủi.
Bởi vì Thanh Lam đã nói qua, hơn nữa mỗi lần boss chuẩn bị phóng kĩ năng hắn đều nhắc nhở, cho nên đánh tới khi Hỏa Thần rớt một nửa máu cũng không có xảy ra vấn đề gì lớn lao. Thuận lợi như vậy, dĩ nhiên còn liên quan đến trang bị của mọi người, dù sao cũng là cao thủ, quần áo mặc vốn đều là trang bị ám kim hoặc truyền kì, nếu còn không chịu nổi một con boss, vậy cũng thật là bi kịch.
Tất cả mọi người đánh rất nhẹ nhàng, trừ Hỉ Ca. Đây đại khái là vấn đề quán tính, cô cứ đến thời khắc mấu chốt là tương đối sợ chết, cô rất lo lắng cho sự mất bình tĩnh của mình, lỡ mà kéo theo Hỏa Thần trốn sau lưng Sở Tiếu Ca, vậy thì thật bi thảm. Cũng may tốc độ di chuyển của Hỏa Thần không nhanh, tránh con boss chân to như vậy cũng không quá khó khăn, chỉ có điều gai sau lưng của nó có chút khiến người ta chịu không nổi, cứ phải biến Hỉ Ca thành con rắn mới được sao (chạy lạng lách),sắp không còn chỗ cho cô chạy rồi đó~
Hỉ Ca tự nhận là đã chạy rất cẩn thận, thế nhưng sơ sẩy để quái bắn một cái gai ra ngoài, trực tiếp độc chết Cô Tửu. Mọi người thấy uy lực của gai, không nói hai lời chen thành một đoàn, Hỉ Ca chạy tới đâu, tiếng thét chói tai vang lên tới đó. Cô mới chính là người bi thảm nhất được không?! Những cái gai kia phải cách xa cô một thước, nhanh không được chậm cũng không được. Cuối cùng Hỏa Thần cũng bị kiếm khách kéo trở về, nhưng Hỉ Ca vẫn phải chạy tới chạy lui.
“Ta nói này Thanh Lam, ta phải chạy tới khi nào?” – Hỉ Ca rốt cục không nhịn được kêu lên một tiếng.
“A, ta chưa nói cho ngươi biết sao? Phải chạy đến khi boss chết mới thôi.”
Một câu của Thanh Lam thiếu chút nữa khiến Hỉ Ca gục tại chỗ. Hắn từng nói qua sao, từng nói qua sao!!! Tại sao cô không hề hay biết?!?!?
“Ngươi đương nhiên chưa từng nói!” – Hỉ Ca giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn mang theo những cái gai này giết chết cả đội ngũ đang cười trộm kia, bà nội nó!!!!
“Vậy cũng tốt, không phải giờ ngươi đã biết rồi sao, đừng nóng vội, từ từ chạy đi.”
…… Cô không vội, cô có thể không vội sao?? Người khác không có nguy hiểm tính mạng, chỉ có mình cô… tùy thời tùy chỗ có thể bị giây sát. Đám người này nhất định thấy cô dễ bắt nạt đây mà. Dù gì bọn họ cũng coi như có nhân tính, Hỉ Ca chạy tới chạy lui hơn hai mươi vòng, boss rốt cuộc ngã xuống.
Nhìn Hỉ Ca giơ tay lôi từng cổ áo của mọi người mà dạy dỗ, Thanh Lam không nhịn được cẩn thận liếc Hỉ Ca, trong lòng có chút đáng tiếc. Nếu gặp Hỉ Ca sớm hơn một chút, kéo cô về công hội, top ten của Thương Lan công hội hiện giờ nhất định sẽ có mặt Hỉ Ca. Thực lực mạnh, bộ vị chuẩn, năng lực xử lý không tồi, nếu không cũng không trở thành phó bang chủ của Vực Sâu, thật là một người toàn năng!!! Quan trọng nhất, cô ấy còn là một mỹ nữ!!! Thanh Lam nghẹn khóc. Top ten của Thương Lan công hội không có lấy một nữ nhân, ngày ngày hắn phải nhìn một đám nam nhân tụ họp chung một chỗ, có lầm hay không a~
Sau khi Hỏa Thần chết, trang bị bạo ra là một cái ám kim hộ thủ của vũ giả, hơn nữa hộ thủ đó còn tốt hơn các trang bị khác, việc này trái lại Hỉ Ca chưa từng nghĩ tới.
“Những thứ kia tốt hơn bên ngoài, chỉ là quá khó đánh, hơn nữa mỗi lần trang bị chỉ rơi ra một món.” – Thanh Lam nhún nhún vai, nếu như không phải toàn người chơi tinh anh tụ họp thành đội ngũ này, đội ngũ bình thường xác xuất vượt qua vốn dĩ chỉ là số lẻ.
Người chơi tinh anh ai lại chịu đốt thời gian vào từng món trang bị này chứ. Nếu có thời gian rảnh, còn không bằng đi thăng cấp.
Vũ giả duy nhất trong đội ngũ chính là Phi Khuynh Thành, tiện lợi cho cô ấy. Nhìn Phi Khuynh Thành vui rạo rực mang hộ thủ ám kim vào tay, Hỉ Ca cảm thán trong long, đời này rốt cuộc cô có cơ hội mặc ám kim trang bị vào hay không đây. Mặc dù trang bị của Hỉ Ca không tồi. Mấu chốt là người ta phải có tinh thần cầu tiến nha. Cô không thể lúc nào cũng mặc y phục 30+ cấp chạy loạn khắp nơi, rất mất mặt đó.
Chia xong trang bị đánh được từ boss đầu tiên, mọi người vốn muốn tiếp tục, ai biết thông tấn khí của Hỉ Ca tự nhiên vang lên, chuyện lần này có chút phiền phức.
Đoạn Lang Minh cũng dính vào.
Những người chơi tứ tán, không ít người là thủ hạ của Sánh Cùng Phong Nguyệt, hiện tại đang canh giữ tại trụ sở của Vực Sâu, chỉ cần có người ra vào, lập tức bị giây. Người chơi Vực Sâu sống lại ở thành bang đã lên tới trăm người.
“Chúng ta ra ngoài trước, trong bang xảy ra chút phiền toái nhỏ.” – Hỉ Ca nói đơn giản, mọi người trong tình cảnh khó hiểu, xoay người chạy ra cửa, đi vào truyền tống môn.
Ra khỏi truyền tống môn, nhìn tình hình bên ngoài, Hỉ Ca liền run lên. Không ngờ có người đang ôm cây đợi thỏ, cô có nên cảm thấy vinh hạnh không đây. Cũng may người tới không nhiều lắm, khoảng 25-26 người thôi, cấp bậc à… 58 – 59 chiếm đa số, hơn 60 cấp cũng chỉ có ba người.
Bọn họ không phải là muốn tới lừa hồng danh chứ (khiến người khác giết mình rồi bị hồng danh, sau đó sẽ bị hội đồng để bạo hết đồ đạc)?! Hỉ Ca uất ức nghĩ. Chứ muốn tới đòi công đạo, có bấy nhiêu người chẳng thể làm nên trò trống gì nha. Những người đó vừa nhìn thấy Hỉ Ca đi ra liền không khách khí phi thẳng tới tấn công. Vô cùng may mắn là Mặc Phi đứng trước mặt Hỉ Ca, một mình hắn tiếp chiêu của 7-8 người ước chừng không có vấn đề gì. Dù sao kém hơn 10 cấp, trang bị lại đầy đủ, còn có Hỉ Ca ở phía sau thêm máu, Mặc Phi liền thoải mái đánh. Thanh Lam và Cuồng Vũ cũng lục tục đi ra. Cô Tửu không chịu cô đơn, vừa ló mặt liền vung một đống độc phấn. Hỉ Ca thật muốn mắng hắn là tên phá gia chi tử. Mặc dù hiệu quả quần công của độc phấn tương đối tốt, nhưng như vậy cũng quá mắc tiền, dùng thật lãng phí.
“Đừng giết người, coi chừng hồng danh.” – Cuồng Vũ đột nhiên ở trong đội kêu một câu, Sở Tiếu Ca vốn sắp giết người lại ẩn thân chạy trở về.
Hai bên tạm thời tạo thành cục diện đối chọi, bên này không làm gì được bên kia.
“Sao rồi?” – Hỉ Ca lên tiếng hỏi.
“Đám người này đều là biên hồng. Chúng ta ngày mai đi đánh thống lĩnh, nếu hôm nay không có cách tẩy sạch hồng danh thì sẽ phiền phức lớn.”
Bọn họ là đội chủ lực, ai trong đội ngũ bị hồng danh cũng đều phiền phức.
“Là ai phái tới?”
Nếu Cuồng Vũ nói vậy, nhất định có thông tin.
“Phía bên kia chưa nói, có thể là Đoạn Lang, cũng có thể là……” – Cuồng Vũ chỉ nói một nửa, có điều người kia là ai trong lòng mọi người đều đoán ra.
“Tin tức của ngươi có chính xác không?” – Loại chuyện nhảy qua đại lục đánh boss thống lĩnh tuyệt đối sẽ không phát sinh, nếu không sẽ khiến cừu hận giữa các đại lục càng lớn, hiện tại có thể ngăn cản Vực Sâu ngoại trừ Đoạn Lang Minh, sợ rằng chỉ có Niếp Lãng thôi. Hỉ Ca cũng không muốn tin chuyện này, chỉ là, cô tin Cuồng Vũ.
“Thật là, không ai biết thân phận người kia, chuyện này chỉ có 2 người biết.” – Sắc mặt Cuồng Vũ cứng ngắc. Cô rời khỏi Thiên Nhãn thật ra không phải vì sinh ra thù hận với người đó, cảm thấy hơi ngại ngần mà thôi. Người mới tới kia cũng rất chiếu cố cô, loại chuyện như vậy hắn vốn dĩ không cần nói, bởi vì cô bây giờ là người của Vực Sâu.
“Làm sao bây giờ, tiếp tục tốn sức với bọn họ nữa sao?” – Sở Tiếu Ca khó chịu hỏi.
Mặc dù người của đối phương phần lớn chỉ chủ động công kích Hỉ Ca nhưng có rất nhiều kẻ chưa công kích đã bị độc dược của Cô Tửu đánh cho rớt máu. Trước mắt nhiều hồng danh như vậy mà không thể giết, đây không phải là khiến người ta thèm khát sao! Trong lúc nhất thời, không ai biết kẻ nào có thể giết còn kẻ nào thì không nên giết.
“Thêm máu cho ta, ta giết.” – Hỉ Ca cười lạnh, bất kể đám người này là do ai phái tới, không phải là muốn hồng danh sao, cô động thủ không phải được rồi sao.
Bản thân Hỉ Ca là tay đấm. Mặc dù có thể thêm huyết, nhưng đó chỉ là vai trò phụ trợ vì cứu vãn đội ngũ mà tồn tại. Bất kỳ ai cũng có thể thay thế cô. Kiếm khách và dược sư tuyệt đối không thể biến hồng danh. Lực công kích của vũ giả không cao. Một người đối phó với cả đám người nơi này đúng là hơi ngốc. Cho nên cô là người thích hợp nhất để xuất thủ.
“Chị ngốc sao, đứng sang một bên đi.”- Sở Tiếu Ca kéo Hỉ Ca trở lại, thuận tay đẩy Hỉ Ca ra sau lưng – “Cô Tửu, cho ta ít độc, thuận tiện thêm máu.”
Cô Tửu gật đầu đem các loại thuốc thêm trạng thái đưa cho Sở Tiếu Ca, trên cây chủy thủ đã bôi hết chất độc, Sở Tiếu Ca ẩn thân mò mẫm đi ra ngoài.
“Tiểu tử này càng ngày càng giống lão đại.” – Mặc Phi vừa nghiêng người chặn lại thích khách của đối phương, xoay tay lại cho kẻ kia một kiếm không nặng không nhẹ, cũng không có quan tâm đối phương ra sao.
Phi Khuynh Thành hết sức sung sướng mà ở phía sau tung kĩ năng trói, hôn mê rồi khống chế, Hỉ Ca cũng đứng đây không ngừng phóng ra băng đống thuật, Sở Tiếu Ca một mình xuyên qua xuyên lại giữa đám người. Giơ tay chém xuống, từng người chơi 50 cấp vốn không đủ để nhét kẽ răng, phía sau còn có dược sư chiếu cố, cậu hành động càng thêm phách lối.
“Ừm, kỹ thuật quá tốt. Nếu là ta, bị những người kia cùng lúc tấn công, chắc sẽ rút lui mất.” – Thanh Lam tranh thủ hừ một tiếng, Thứ là đám thích khách đáng chết, nếu để hắn biết ai ra lệnh hạ sát hắn, hắn nhất định sẽ báo thù rửa hận.
“Dĩ nhiên rồi, do lão đại chính tay dạy dỗ, kỹ thuật đương nhiên phải tốt. Qua mấy ngày nữa lão đại sẽ trở lại, hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến.” – Mặc Phi chỉ sợ Thanh Lam nhàm chán, còn thông báo cho hắn chủ động khiêu chiến.
Hỉ Ca rét lạnh một cái, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của Thanh Lam, cuối cùng vẫn không nói ra miệng được. Quên đi. Bây giờ khuyên cũng vô ích, cứ để cho Thanh Lam nếm thử sự bỉ ổi của Thất Tử một lần rồi hãy nói. Có điều, Thất Tử đi vắng lâu như vậy, khi trở lại chuyện đầu tiên làm chắc chắn là luyện cấp đi…… Hắn sẽ cùng bọn Cát Tường Như Ý luyện cấp, điều này là hiển nhiên. Lúc này, Hỉ Ca hết sức oán hận mình, không có việc gì sao phải hiểu rõ hắn như vậy chứ!
Giằng co nửa ngày, Hỉ Ca quyết định sau hành động lần này của bang hội, cô sẽ trở về Nam Uyên một thời gian, bồi Thất Tử luyện cấp, hoặc là gọi Thất Tử tới đây cũng được, nhất định Thất Tử sẽ đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]