Không riêng gì Hắc Diễm, đối thủ bên kia cũng phát hiện sự tình có chỗ không ổn. Nhưng bọn hắn có kỷ luật rất tốt, dưới tình huống như vậy cũng không rối loạn, mấy tên đầu lĩnh chụm đầu thương lượng, sau đó 2 tên thích khách nhận được chỉ lệnh, ẩn thân đi mất.
Hỉ Ca đang hào hứng giết người, làm sao có thể phát hiện đối phương ít đi vài người a~
Đang lúc cô chuẩn bị phóng một cái băng trùy thứ mấy chục, trên cổ của cô bỗng nhiều thêm 2 thanh chủy thủ. Ai ui~ xem như hôm nay bị giết một lần, rớt mất một cấp đi. Trong đầu Hỉ Ca vừa nghĩ đến đây, người đã ở địa phủ.
“Haha~ chị hai, cuối cùng chị cũng bị giết một lần.” – Sở Tiếu Ca mém chút cười đến méo miệng. Lúc nãy, khi cậu và Thất Tử bị giết, Hỉ Ca luôn nói mấy câu khiêu khích chọc quê. Giờ cũng đến lượt Hỉ Ca bị giết.
“Quên đi, chị giết hơn 20 người rồi, đã đủ điểm tôn kính, không chơi nữa.” – bị giết, cảm giác rất không tốt, đặc biệt là bị thích khách đâm ngay cổ, nếu tâm lý không đủ mạnh mẽ, phỏng chừng buổi tối nằm ngủ còn có thể gặp ác mộng.
Nếu giá trị tôn kính đã đủ dùng, Hỉ Ca không nghĩ đến chuyện tiếp tục lăn lộn chiến trường. Nhưng Thất Tử và Sở Tiếu Ca thì không có ý dừng tay. Đúng là 2 tên sát nhân cuồng. Hỉ Ca không buồn can gián họ. Cô nhắn tin một tiếng, sống lại ở Lâm Thành xong liền không đi ra nữa.
Lâm Thành không phồn hoa như Nam Uyên Thành, cũng không rộng lớn bằng, nhưng nơi này chính là thủ phủ của giới dược sư, nguyên nhân có lẽ vì vùng phụ cận của Lâm Thành xuất hiện rất nhiều thảo dược. Hỉ Ca đi dạo một vòng, không ngờ nhìn thấy khoảng 7-8 dược sư đang bày bán dược phẩm tự bào chế.
Trong trò Thịnh Thế, bào chế dược dựa theo phương thuốc (của hệ thống) sẽ có vài phần trăm tạo ra biến dị đan dược. Mỗi loại biến dị đan dược mang đến một loại hiệu quả khác nhau. Có loại làm cho người chơi toàn thân biến đen thui. Có loại làm cho người chơi toàn thân phát sáng lòe lòe. Trước kia, Hỉ Ca từng nếm qua một viên biến dị đan dược giúp gia tăng mấy vạn điểm kinh nghiệm. Nói tóm lại, sử dụng biến dị đan dược giống như chơi xổ số vậy, bởi vì ngay chính dược sư chế tạo ra cũng không tài nào biết được dược tính của viên thuốc ấy. Cách duy nhất để biết được dược tính của viên thuốc là người chơi tự ăn vào, sau đó hệ thống sẽ có bản ghi chép, về sau nếu gặp lại cùng một loại đan dược, người chơi có thể nhận diện ra nó.
Mấy dược sư kia đúng là đang bày bán biến dị đan dược. Bọn họ cũng thật là phường con buôn, biết dùng kỹ xảo để chào hàng, mấy viên thuốc đều được đặt tên rất “kêu”, nào là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, hay là Nhất Tiếu Bán Điên, thậm chí có người còn dám đặt là Hạc Đỉnh Hồng!? Lậm phim kiếm hiệp quá à nha~
Mấy đan dược này không phải loại quý hiếm, phỏng chừng là dược cấp thấp làm ra. Muốn ở nơi này tìm biến dị đan dược giúp gia tăng thuộc tính vĩnh viễn là không có khả năng rồi, bởi vì chỉ có thần cấp phương thuốc mới có thể tạo ra. Lại nói, chỉ cần là thần cấp phương thuốc, bất kể tạo ra loại biến dị đan dược rác rưỡi gì, quăng lên sàn đấu giá, giá trị liền cao chót vót.
Hỉ Ca ngày xưa có biết một tên dược sư, hắn từng cấp cho cô một viên thần cấp biến dị đan dược. Khi đó vận khí của cô không mấy tốt, ăn phải viên biến dị đan dược giúp điểm kinh nghiệm tăng 200%, có hiệu quả trong 10 ngày mà thôi.
Hôm nay, Hỉ Ca quyết định bỏ ra hơn 200 kim, mua toàn bộ biến dị đan dược trên thị trường. Đám dược sư không nghĩ tới sẽ có người bỏ tiền mua mấy viên thuốc kỳ quái này, cuối cùng, họ còn tặng thêm cho Hỉ Ca không ít đan dược khác.
Hỉ Ca cầm một đống đan dược không biết thuộc tính, tâm tình khoái trá, hướng thư viện mà đi.
Hệ thống không đưa ra cách bào chế biến dị đan dược, nhưng người chơi có thể tự viết xuống phương thuốc. Đối với loại biến dị đan dược cấp thấp, chỉ cần ăn khoảng 10 viên là có thể lấy được đan phương. Thuốc có cấp bậc càng cao, số lần ăn dược yêu cầu càng nhiều.
Hỉ Ca mua rất nhiều đan dược cùng loại. Cô chính là muốn viết xuống phương thuốc, để giành sau này bán sang tay… Cô từng nghe nói, muốn luyện thần cấp đan dược, cần biến dị đan dược cấp thấp làm thuốc dẫn, hơn nữa số lượng cần là rất nhiều. Thời beta, lúc đến hậu kỳ, biến dị đan phương giá trị tăng muốn chóng mặt. Ngày xưa, Hỉ Ca không thiếu tiền, cho dù nghe đồn này nọ, cô cũng không nghĩ đến chuyện chạy đi lũng đoạn thị trường. Hiện tại, cô phát hiện ra, kỳ thật, chuyện kiếm tiền rất thú vị.
Thư viện của Lâm Thành nằm ở phía tây nam, rất yên tĩnh, bởi vì lúc bình thường, rất ít ngoạn gia chạy tới đây. Dù thư viện cũng có phân bố nhiệm vụ nhưng so với các nơi khác, nhiệm vụ ở đây chán như con gián. So với thư viện của Nam Uyên Thành, thư viện của Lâm Thành cũ kỹ hơn rất nhiều. Cửa lớn xiêu vẹo không chịu nổi. Từ cửa đi vào, hai bên đường, cỏ dại mọc đầy. Phòng ốc bên trong cũng èo ọp đến là nản.
Hỉ Ca đi lục thư thính (phòng công văn) mua giấy và bút lông. May mắn đây là trò chơi, bút lông sẽ tự động bơm mực, giảm bớt bao nhiêu chuyện phiền toái. Ở lục thư thính, ngoạn gia còn có thể mua sách dạy viết chữ, chính xác là sách dạy thư pháp. Hỉ Ca lúc nhỏ có theo chân ông nội học qua một ít thư pháp. Có điều cô không tài nào viết ra những con chữ mang đến cảm giác bàng bạc hào khí giống như ông nội, nhìn giống ruồi muỗi thì may ra. Chính vì vậy, cô không hề có hứng thú với quyển sách dạy thư pháp đến 20 kim kia.
Sau đó, Hỉ Ca tìm được thư phòng, bất ngờ là nơi này đã có người đến trước. Lúc Hỉ Ca bước vào, người kia đang cúi đầu viết chữ, cảm giác có người đến thì hơi ngừng tay nhưng cũng không ngẩng đầu lên nhìn. Hỉ Ca tò mò nhìn người nọ vài lần, rồi tìm đến góc phòng khác, ngồi xuống, đem một đống đan dược mới mua đổ ra bàn.
Balô cấp càng cao thì càng có nhiều chỗ hữu dụng, chẳng hạn như nó có thể tự động phân chia các loại dược phẩm rồi gom những loại giống nhau vào cùng một ô. Balô của Hỉ Ca là loại 50 cấp, bậc trung, miễn cưỡng có thể phân biệt mấy loại biến dị đan dược cấp thấp. Hỉ Ca nhìn vào balô, trong 10 chủng biến dị đan dược cô đã mua, có 3 chủng có hơn 10 viên, còn lại đều chỉ có 3-4 viên.
3 chủng coi như không ít.
Hỉ Ca đầu tiên đem loại đan dược gọi là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán lấy ra, tổng cộng 13 viên. Ăn càng nhiều, cơ hội có thể viết xuống phương thuốc càng lớn. Vì tiền a~~~ Hỉ Ca cầm viên thuốc, nuốt nước miếng…
Lúc trước, mỗi lần Hỉ Ca bị bệnh, Sở lão cha phải dùng rất nhiều biện pháp mới có thể ép được cô uống thuốc, đôi khi còn phải dùng đến nấm đấm. Bởi vì, Hỉ Ca ghét nhất là uống thuốc. Vậy mà bây giờ, cô lại chủ động cầm viên thuốc. Lão cha mà biết được, chắc sẽ khóc ròng quá!
Viên thuốc có mùi vị không tệ, không khó chịu lắm, hình như có mùi sơn trà. Trò chơi quả nhiên càng lúc càng tiến bộ, ngay cả viên thuốc mà cũng ngon miệng như vậy.
Ăn vào một viên, không có cảm giác quá lớn nào. Trên người Hỉ Ca xuất hiện 2 cái trạng thái. Một là, mỗi giây thêm 30 điểm huyết lượng. Hai là, mỗi giây giảm 10 điểm pháp lực. Dược tính không tốt, nhưng đối với Hỉ Ca thì đây chẳng tính là gì. Pháp lực của Hỉ Ca khôi phục quá nhanh, điểm pháp lực bị trừ còn chưa kịp hiển thị đã bị bổ sung đầy trở lại. Sau khi ăn hết 13 viên thuốc, Hỉ Ca đụng phải trạng thái “đầy mãn”, ăn quá nhiều đan dược cùng một lúc, ngày hôm nay cô không thể ăn thêm đan dược nữa.
Hỉ Ca đem cuộn giấy bày ra trước mặt, chuẩn bị kê đơn. Sao chép phương thuốc cũng cần có định lực chuẩn xác, bằng không sẽ làm cho giấy bị rách bươm. Cũng may giấy trắng không đáng bao nhiêu tiền, nếu đổi lại một cuộn giá 100 kim, cô sẽ hao tài tốn của phải biết.
Hỉ Ca tốn 3 cuộn giấy mới vất vả viết xong phương thuốc, sau đó nhìn trên tờ giấy hiện lên ba chữ màu đỏ thật to “Hoàn thành phẩm”. Hỉ Ca thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ba chữ này chính là chứng nhận của hệ thống, sẽ không sợ phương thuốc này là đồ giả.
Hỉ Ca cầm phương thuốc, định bỏ vào balô, không ngờ ngước mắt lên liền thấy một nam nhân mặc trường bào màu trắng đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
Nam nhân trước mặt không phải là người đẹp trai, chẳng qua trên người mặc một thân pháp bào màu trắng, hơn nữa mái tóc cũng nhuộm màu bạch kim, còn có khí chất trên người hắn rất hảo hợp, làm cho người ta nhìn một cái liền không tự chủ muốn nhìn lần nữa.
Thấy rõ mặt người kia, Hỉ Ca sửng sốt vài giây. Không nghĩ tới, thông đạo đại lục còn chưa mở ra, cô đã liên tục đụng mặt người quen a~
“Xin hỏi, phương thuốc trong tay ngươi có thể bán không?” – Cô Tửu nhìn Hỉ Ca, trên mặt là nụ cười ôn nhu. Mặc dù hắn bày ra một bộ dáng ôn nhu nhưng Hỉ Ca biết quá rõ, tên này chính là giết người không cần dùng đao.
Thời kỳ beta, hắn là độc y cực kỳ nổi tiếng, tên gọi Cô Tửu. Biệt hiệu độc y là do ngoạn gia đặt cho hắn. Chức nghiệp của hắn là dược sư, nhưng chưa từng có người thấy hắn thêm huyết cho ai bao giờ. Hắn chính là dược sư chỉ có hứng thú với luyện chế dược. Thời kỳ beta, hắn là người duy nhất có thể tiến đến thần cấp chế dược sư.
Thần cấp biến dị đan dược mà Hỉ Ca từng ăn, chính là Cô Tửu đưa cho cô.
Đương nhiên, điều kiện để có thể ăn được viên thần cấp đan dược kia chính là… Hỉ Ca bị hắn độc chết 2 lần, rớt 2 cấp. Chẳng biết có phải hắn bị lương tâm cắn rứt hay không nên sau khi giết cô xong, lại đem viên thần cấp đan dược kia đưa cho cô?! Dù sao, Hỉ Ca khi đó chính là heo chết không sợ lột da (điếc không sợ súng),cô thật sự đem viên thuốc ấy nuốt xuống.
“Ngươi là Cô Tửu?” – dung mạo của Cô Tửu không thay đổi, Hỉ Ca liếc mắt liền nhận ra. Kỳ thật, không thể tìm được người thứ 2 trong trò chơi này đem mái tóc nhuộm màu bạch kim như hắn!! Cho dù có muốn nhuộm tóc, ai đời lại nhuộm màu bạch kim?! Trông quá hãi hùng!
Cô Tửu nhíu màu: – “Ngươi biết ta? Từng chơi beta à?”
Tính tình của Cô Tửu hình như tốt hơn lúc trước thì phải. Hỉ Ca nhớ, ngày xưa, hắn rất lười mở miệng, mỗi lần gặp ai cũng chỉ nói một câu: “Ngươi muốn chết như thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]