Chương trước
Chương sau
Hỉ Ca đi qua cầm lấy tấm da dê xem xét hồi lâu, cuối cùng phán định đây là bản đồ. Chính xác là bản đồ kho báu. Trong trò chơi này, những boss mang hình dạng con người nhất định sẽ có xác suất bạo ra bản đồ kho báu. Người chơi có thể dựa vào bản đồ để đi tìm kho báu. Bất quá cho dù tìm đến đúng địa điểm đánh dấu trên bản đồ cũng không nhất thiết sẽ tìm thấy bảo tàng. Rất có thể rương kho báu là một loại cơ quan do hệ thống sắp đặt. Hỉ Ca nhìn thấy người chơi chết vì những rương bảo tàng cạm bẫy nhiều lắm rồi.
Thêm một điểm phiền toái nữa là bản đồ kho báu rất khó xác định vị trí. Có thể bạn ở phía đông Châu Xích Hỏa đại lục đánh quái liền lụm được một bản đồ của đáy biển Nam Uyên đại lục. Lại nói về tấm bản đồ nàng cầm trên tay, theo như nàng phỏng đoán thì tấm bản đồ này là của vùng phụ cận. Không có khả năng bọn họ vô duyên vô cớ chạy tới khu vực quái 30 cấp. Thực lực của bọn họ cũng không cao đến loại trình độ này. Cho nên, bọn họ đến nơi này, mục đích duy nhất chính là vì tàng bảo đồ. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của nàng. Hỉ Ca không dám khẳng định. Nàng liền đem suy luận của mình nói cho Thất Tử. Trong lòng nàng không mong hắn sẽ nêu ra được ý kiến gì hay ho.
“Chúng ta có thể đi tìm tên thuật sĩ kia hỏi” Thất Tử trầm ngâm nửa ngày mới trả lại một câu.
Hỉ Ca trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, đáng tiếc hắn không có điểm tự giác, cuối cùng Hỉ Ca bất đắc dĩ phải hỏi ngược lại một câu.
“Không dùng bạo lực được không? Có cách nào ôn hòa một chút không?”
Nàng biết phương thức của Thất Tử, một là đem tên thuật sĩ kia treo lên sau đó cầm đao chém, hai là trực tiếp luân bạch. (Luân bạch là giết người ta nhiều lần đến khi giáng xuống cấp bậc 1 mới thôi)
Không thể phủ nhận biện pháp này đích xác không tồi. Nhưng mà bọn họ không có thâm cừu đại hận đến như vậy. Hiện tại, Hỉ Ca là đi theo tiêu chí hòa bình, không nghĩ làm lớn chuyện. Huống hồ Minh Độ Thiên cũng ở đại lục này. Nàng không muốn quá nổi danh, khiến Minh Độ Thiên chú ý. Thất Tử có thể không sợ, chính là Hỉ Ca thật sự chịu đủ rồi.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng đối với Minh Độ Thiên, hẳn là từ sau lần ở hải hoàng cung, Thất Tử và nàng đã bị Minh Độ Thiên chú ý. Minh Độ Thiên chính là hướng tới ngôi vị bá chủ, bằng không dưới trướng cũng không chiêu mộ nhiều cao thủ như vậy.
Khiến Hỉ Ca hoài niệm chính là nàng quen biết Minh Độ Thiên hơn một năm, thế nhưng nàng bi ai nhận ra nàng căn bản không hề biết thực lực thật của hắn. Minh Độ Thiên bình thường rất trầm tính, Hỉ Ca vẫn cho rằng thực lực của hắn phải cực cao. Không nghĩ tới ở lần quốc chiến đó, nàng mới biết hắn là loại chủ soái chỉ chuyên đi chiêu mộ nhân tài, kiến lập những thế lực khổng lồ để làm việc cho hắn chứ thực lực bản thân thì… (ba chấm)
Nếu Hỉ Ca đã lên tiếng, chìu lòng mỹ nhân là vinh hạnh của Thất Tử cho nên hắn rất không tình nguyện nói ra phương pháp thứ hai.
Lần đó Hỉ Ca gặp qua ba người huynh đệ của hắn. Lão bản của Cát Tường tửu lâu chính là người chuyên đi sưu tầm kho báu. Theo lời Thất Tử kể, lúc Thịnh Thế còn mở bê-ta, Cát Tường Như Ý trong vòng hai tháng không ngừng không nghỉ đi mở hơn một ngàn rương kho báu, chết vô số lần.
Hỉ Ca đối với loại người cố chấp đến điên cuồng thế này cực kỳ khiếp sợ, bất quá nàng đồng thời cũng rất bội phục họ. Vì một tàng bảo đồ, một ngày có thể chết vài lần, đối với bọn họ, là chuyện bình thường.
Hỉ Ca vốn tưởng hai người phải trở về thành tìm người. Ai biết Thất Tử chỉ mở ra tin tán gẫu, nói 2 câu, chưa tới 15 phút sau bọn Tư Văn Bại Hoại, Cát Tường Như Ý và một người có bộ dáng rất không tình nguyện đã chạy tới đây. Phải nói là hai người kia bị Cát Tường Như Ý kẹp nách xách lại.
Nhìn vẻ mặt nôn nóng của Cát Tường Như Ý, Hỉ Ca rốt cuộc tin tưởng loại người như anh ta đích xác có thể trong vòng 2 tháng đào ra hơn một ngàn rương kho báu. Hình như ánh mắt của thương nhân khi nhìn đến tiền tài đều đặc biệt kỳ dị đi. Hỉ Ca cảm thấy ánh mắt của Cát Tường Như Ý nhìn đến bản đồ kho báu liền phóng ra hào quang.
“Lão đại, ngươi từ đâu có bản đồ này?” Cẩn thận cầm bản đồ xem hơn nửa ngày, Cát Tường Như Ý cuối cùng cười hắc hắc hỏi. Bộ dáng của hắn thiếu chút nữa dọa Hỉ Ca đứng tim. Như thế nào mới còn bình thường, xoay một cái liền biến thành bộ dạng ngốc nghếch đâu.
“Giết người bạo ra” Thất Tử ngồi dưới tàng cây, một tay cầm lát sandwich một tay cầm ly sữa, biểu tình thật hưởng thụ. Vốn điểm thể lực của hắn đều đầy, Hỉ Ca không tính mang đồ ăn cho hắn, ai biết hắn lại đúng lý hợp tình nói hắn còn chưa ăn sáng.
Thân thể trong trò chơi nếu đói khát sẽ có biểu hiện giảm sút một chút. Nhưng thức ăn trong trò chơi căn bản không có tác dụng bồi dưỡng, trừ bỏ thỏa mãn chút vị giác ra thì nó chính là hành vi lãng phí kim tệ. Hỉ Ca lại không thể cùng Thất Tử so đo, thế là nàng ném cho hắn một ly sữa và một lát sandwich.
Ba người kia nghe đến lai lịch của tàng bảo đồ cũng không có nửa phần kinh ngạc, phỏng chừng đã quá quen thuộc.
“Bản đồ này hẳn là cửa khẩu Tây Giang, xuyên qua khu vực này chính là Tây Giang. Bất quá nơi đó là bản đồ quái cấp 40.” Cát Tường Như Ý rốt cuộc khôi phục bộ dáng bình thường, chỉ có bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt tấm bản đồ, không hề có ý định giao ra, ngay cả Tư Văn muốn xem một chút cũng bị anh ta một quyền đánh bay.
Cát Tường Như Ý nói ra vấn đề anh ta lo lắng nhất, chính là Hỉ Ca. Huynh đệ của anh ta đều đã hơn 20 cấp, ai cũng một thân trang bị màu lam lại còn gắn bảo thạch lục phẩm, cho dù vào khu vực quái 40 cấp cũng có thể miễn cưỡng toàn mệnh. Trong khi đó Hỉ Ca chỉ mới 15 cấp, tiến vào đó cơ bản là đi tìm chết.
Đương nhiên, “huynh đệ” mà Cát Tường Như Ý ám chỉ không có bao gồm Thất Tử. Ở trong mắt anh ta thì Thất Tử không phải người bình thường, không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá được. Căn bản thì mấy vấn đề an toàn tính mạng gì đó, đối với Thất Tử chỉ là chuyện con muỗi.
“Hỉ Ca theo ta. Ba người các ngươi đi mở đường” Sau khi ăn hết miếng bánh sandwich, uống hết chai sữa, lúc này Thất Tử mới vừa lòng vỗ vỗ bụng đứng lên tuyên bố một câu.
“Vậy bọn ta đi trước” Phỏng chừng Cát Tường Như Ý chính là đợi lời nói này của Thất Tử. Cho nên Hỉ Ca còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã cùng Tư Văn Bại Hoại và Hung Vô Điểm Mặc Phi (gọi tắt là Mặc Phi thôi nha) cấp tốc chạy.
Nhìn thấy thân hình to như trái núi nhỏ của Cát Tường, cùng hai bóng dáng nhỏ bé kè kè bên cạnh đi xa dần, Hỉ Ca nhịn không đường cảm thán dùm cho hai người kia. Mỗi ngày phải cùng một vũ giả nhìn như nhân viên cầu đường thế kia đánh quái, hai người bọn họ phải vượt qua bao nhiêu là chướng ngại tâm lý a.
Hỉ Ca chưa từng mua qua thiên lý mã, cho nên nàng không biết loại ngựa này còn có chức năng cùng tọa kỵ. Lúc Thất Tử nhảy lên phía sau lưng ngựa, ôm lấy nàng, Hỉ Ca có điểm lúng túng.
Đối phó với quái cấp cao, biện pháp tốt nhất chính là tốc độ. Có điều quái 40 cấp là loại chủ động công kích, hơn nữa nếu người chơi có cấp bậc thấp hơn quái quá nhiều sẽ dễ dàng hấp dẫn điểm cừu hận. Cho nên cách giải quyết của họ là chạy càng xa quái càng tốt, khoảng cách được kéo ra đồng nghĩa với điểm cừu hận sẽ giảm. Đó là lý do Thất Tử bảo nàng cùng cưỡi ngựa với hắn.
Nhìn tình hình trước mắt, Hỉ Ca thật nghĩ muốn đem vị trí của hai người hoán đổi cho nhau. Tuy nhiên khi tưởng tượng đến cảnh nàng ngồi trên lưng ngựa, trong lòng ôm một đại nam nhân, cả người liền nổi da gà.
“Này, ngựa đi có chậm quá không?” Hai người ngồi trên lưng ngựa rong ruổi cả nửa ngày, Hỉ Ca cảm thấy hình như họ cưỡi ngựa mà còn muốn chậm hơn người ta cuốc bộ nữa.
“Đi chầm chậm mới tốt. Ba người kia đều đem quái tiêu diệt xong, hai chúng ta càng an toàn” Thất Tử cười mị mị trả lời. Dọc theo đường đi, hắn được dịp ôm người đẹp trong lòng, đương nhiên phải đi thật chậm để hưởng thụ một phen. Có điều… e hèm… chuyện này không nên để cho Hỉ Ca biết.
Hỉ Ca ngậm miệng. Nàng tự biết khi nói chuyện với Thất Tử, trừ phi hắn hành xử như người bình thường, hoặc nàng trở nên biến thái giống hắn, còn không thì chừng một hai câu là nàng liền nghẹn họng.
“Hình như bên kia có người thì phải?” Ngồi trên lưng ngựa tầm nhìn xa hơn, Hỉ Ca mơ hồ cảm thấy phía trái khu rừng có động tĩnh. Nàng nhịn không được quay đầu qua xem. Nếu không nhìn thì tốt rồi, đằng này nàng vừa nhìn thấy người kia, tâm liền không yên muốn ngo ngoe làm chuyện xấu.
Là Bắc Yến Phi. Hơn nữa nàng ta chỉ có một mình. Không cần biết vì sao nàng ta lại chạy tới khu vực này. Đây chính là cơ hội tốt a!
Thấy Hỉ Ca ngồi ở đằng trước cứ thấp thỏm không yên. Thất Tử liền vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, mạnh mẽ đem nàng ôm trụ.
“Ngươi làm sao?”
“Gặp người quen, muốn xuống gặp ôn lại chuyện cũ a” Đối với ba người lúc trước giết mình, kỳ thật trong lòng Hỉ Ca cũng không ghi hận nhiều. Ở trong trò chơi thì chuyện ngươi giết ta, ta giết ngươi là không thể tránh khỏi. Nhưng đối với Bắc Yến Phi thì Hỉ Ca tuyệt đối không buông tha dễ dàng nha.
“Lần này tạm thời quên đi, lần sau lại tính.” Thất Tử nhìn lướt qua Bắc Yến Phi, sau đó vỗ mạnh vào mông ngựa, thiên lý mã tung vó chạy đi.
Tiếng vó ngựa lọt vào tai Bắc Yến Phi. Nàng ta ngước mắt nhìn qua, thấy hai người đang ngồi trên ngựa liền nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Cùng lúc đó, từ trong khu rừng phía sau lưng nàng đi ra mấy người nữa. Những người đó đều là tay chân của Minh Độ Thiên.
“Yến tỷ, có người sao?”
“Chỉ là hai tên tiểu tốt thôi. Mấy tên Hắc Ám Huyễn Tộc kia đã xử lý xong rồi sao?” Bắc Yến Phi xoay người, hấc cằm hỏi, một bộ cao ngạo khí phụ.
“Dạ đã làm đúng theo chỉ thị của lão đại. Huyễn Diễm giết 3 cấp. Những tộc nhân khác thì giết 1 đến 2 cấp. Phỏng chừng gia tộc này sẽ sớm biến mất thôi.”
“Tốt. Mau xử lý cho xong rồi nhanh đi thăng cấp. Những người thực lực quá kém sẽ không có tư cách đi theo lão đại.”
“Yến tỷ nói phải”.
Bắc Yến Phi nói xong liền xoay người đi, không chú ý tới ánh mắt của những người phía sau lộ ra vẻ chán ghét. Những người này phần lớn đều đi theo Minh Độ Thiên từ thời beta. Đối với chuyện ngày trước, vì sao Minh Độ Thiên và Hỉ Ca trở mặt với nhau, bọn hắn chính xác cũng không rõ ràng cho lắm. Sự thật thì chuyện này chẳng có nội tình gì cả, chẳng qua là Minh Độ Thiên đột nhiên thấy nhàm chán thôi (nên gây chiến?!).
Điều đặc biệt là cho dù chuyện gì xảy ra, nhóm người này vẫn có hảo cảm với Hỉ Ca. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một Bắc Yến Phi, luôn tỏ vẻ ta đây tài giỏi, thực khiến người khác chán ghét. Nói làm sao bọn họ thực lực từng người đều không hề kém cõi. Sở dĩ tụ lại dưới trướng Minh Độ Thiên là vì bản thân tính cách của Minh Độ Thiên khiến họ khâm phục. Còn đối với cái loại người dựa hơi như Bắc Yến Phi, trừ bỏ chán ghét vẫn là chán ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.