*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu dùng để đánh và lấy mạng người, nó đứng nhất thiên hạ.
Nhưng xét về khắc cốt ghi tâm, nó không sắc bén bằng em.
Thẩm Đình Thâm dập tắt tàn thuốc, ra khỏi phòng tắm.
Bạch Nhược Y, tôi nhất định phải cho em biết tay.
Đau khổ giống như lan ra từ trong giấc mơ, không chân thật, nhưng lại rất rõ ràng.
Thẩm Đình Thâm ơi Thẩm Đình Thâm, tên oan gia này! Hôm đó Bạch Nhược Y nằm dài cả ngày trên giường.
Ngày hôm sau khi rời giường, hai chân cô vẫn nhũn ra, suýt nữa là quy thẳng xuống đất.
Mà Thẩm Đình Thâm lại giống như chẳng có việc gì, chẳng qua đến bữa cơm thì bảo phục vụ khách sạn đưa lên, cả ngày không truyền nước.
Hôm nay là ngày3anh phải đến bệnh viện tái khám lần nữa.
Theo lý mà nói, bây giờ Thẩm Đình Thâm đã làm chuyện xấu trái với ý muốn của cô, nhưng mà...
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ thở dài, thôi bỏ đi, không có gì to tát, chỉ là lợi cho tên Thẩm Đình Thâm hèn hạ này, luôn tự cho mình là đúng, hoàn toàn coi thường cảm xúc của người khác.
Bạch Nhược Y hận không thể tát anh một phát chết hắn, cơ mà...
cô không đánh lại được, thật xấu hổ.
Trong đầu có một vạn con ngựa lao rầm rầm qua, Bạch Nhược Y muốn hét to lên để xả sự bực bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446386/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.