*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Ly đứng trước Bạch Nhược Y, cô bé sợ quá không biết phải làm thế nào, từ trước đến giờ cô bé chưa từng thấy Bạch Nhược Y khóc thảm thiết như vậy.
Thanh Ly vội vàng ngồi xổm xuống, dùng bàn tay búp măng gạt sợi tóc bên mặt Bạch Nhược Y rối lo lắng khóc theo, “Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ có chỗ nào không thoải mái à?” Bạch Nhược Y ôm chặt Thanh Ly vào trong lòng, vùi tất cả những giọt nước mắt vào bả vai nhỏ bé của Thanh Ly, nức nở run rẩy, đến cả hơi thở cũng không dồn dập.
Còn Thẩm Đình Thâm bước ra khỏi tòa nhà, trước mặt anh toàn là bóng tối, bên tai đầy những âm thanh xe cộ đông3đúc đang đi trên đường.
Anh quên mất mình là một người mù, hiện giờ đứng bên đường, trên người cũng không có điện thoại...
Nhưng so với những điều này, Thẩm Đình Thâm càng khó làm lòng mình bình tĩnh trở lại hơn.
Từ khi trở về từ quê của Lộ Trạch, Thẩm Đình Thâm vẫn hay đến nhà Bạch Nhược Y để nghỉ ngơi, anh luôn mong có một ngày Bạch Nhược Y sẽ trở lại căn nhà này.
Thẩm Đình Thâm không hề chạm đến bất cứ thứ gì trong căn nhà.
Mỗi ngày trở về cũng chỉ ngủ trong phòng dành cho khách, và dùng đến phòng vệ sinh mà thôi.
Từ khi Thẩm Đình Thâm bị mù, tại của anh vô cùng thính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446349/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.