*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Bạch Nhược Y dần trở nên không vui. Quả thực từ trước đến nay, cô không muốn gần gũi với Đằng Y, nhưng Thanh Ly là cháu ngoại ông ta nên đôi khi Đằng Y muốn gần gũi con bé, cô cũng ngầm đồng ý.
“Không sao, con có thể thấy ông trên điện thoại di động mà.” Bạch Nhược Y xoa đầu Thanh Ly, nhìn gương mặt đơn thuần bầu bĩnh của con, tự đáy lòng cô cảm thấy hổ thẹn.
Thật ra đứa trẻ năm tuổi này đã có ý nghĩ của riêng bé. Vội vã bảo bé rời khỏi nơi ở từ lúc chào đời, nói theo nghĩa nào thì đó cũng là quá tàn nhẫn.
Thanh Ly vùi đầu vào ngực Bạch Nhược Y, trên khuôn mặt nho nhỏ cũng không có vẻ gì là khổ sở, bé còn nhỏ nên không hiểu3được xa nhau là cảm giác thế nào: “Mẹ, ba nói là về Trung Quốc có thể thường xuyên nhìn thấy mẹ cười, đúng không ạ?”
“Ặc.” Bạch Nhược Y nhíu hàng mày nhỏ nhắn, không hiểu lắm câu nói của Thanh Ly: “Sao thế? Ngày thường mẹ rất ít cười với con à?”
“Không ạ.” Thanh Ly lắc đầu, vươn cánh tay nhỏ bé như ngó sen lên nâng cằm mẹ: “Chỉ là thỉnh thoảng con thấy mẹ không được vui, hơn nữa mẹ các bạn khác đều thường xuyên dẫn các bạn đi chơi, nhưng mẹ chưa bao giờ đưa con đi chơi cả. Toàn là ba đưa con đi thôi.”
Bạch Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446324/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.