*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ có ở nơi có ánh sáng mới có thể thấy mưa phùn rơi xuống như lông vũ
Cô không muốn khiến cho Thẩm Đình Thâm quá lo lắng, lách mình đi vài bước vào bên trong, không muốn để cho Thẩm Đình Thâm nghe thấy tiếng trời mưa, “Đang trên đường, sắp đến nhà rồi.” “Ừ, vậy em về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm lành lạnh thật hoà hợp với đêm mưa này
“Được.” Bạch Nhược Y tắt điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy có vài người đàn ông mặc vest đen, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía mình
Lúc đầu Bạch Nhược Y còn tưởng rằng bọn họ là người tới bệnh viện, né người qua không muốn cản đường.
Nhưng bọn họ đi tới,3trong đó có một người đi đến sau lưng Bạch Nhược Y, không nói hai lời, bất ngờ đánh ngất Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y cảm thấy trong nháy mắt có một cơn đau từ ớt truyền đến, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức.
Một hồi rối loạn đi qua, Bạch Nhược Y tỉnh lại xoa gáy, cảm giác đau đớn dần kéo đến
Lông mày nhỏ nhắn của cô nhắn chặt lại, lông mi run rẩy chậm rãi mở ra, ánh vào đôi mắt như hổ phách của cô chỉ có một người đàn ông mặc vest lịch sự đeo mắt kính.
“Cô Bạch, xin chào.” Trên mặt Đào Thành mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446266/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.