*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả anh đều không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy, dù là dáng vẻ gì của em, anh hi vọng người thấy chỉ có thể là anh, chỉ có anh
Nhưng những lời buồn nôn như vậy, bây giờ Thẩm Đình Thâm sao có thể nói ra thành câu, trong đầu anh đều là lời nhắc đi nhắc lại của bác sĩ, rằng: Tuổi ba cậu đã rất cao, bây giờ bị bệnh, không thể chịu thêm một kích thích nào
Nhưng cụ thể rốt cuộc là bệnh gì, bác sĩ chưa từng có nói rõ với Thẩm Đình Thâm, có lúc anh nghĩ lại cũng thấy hơi kỳ lạ
Bạch Nhược Y cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, đang chờ câu nói đằng sau từ chỉ đó
Nhưng2mãi không thấy Thẩm Đình Thâm mở miệng nữa, điều này làm cho Bạch Nhược Y càng thêm khó chịu
Cô lại cố gắng thoát khỏi, nhưng dù có giấy cũng không thoát được nên lại càng thêm buồn bực, “Anh buông em ra! Anh buông ra! Có phải anh cảm thấy chơi trò chơi lúc gần lúc xa này với em rất vui phải không?” “Anh không muốn đùa với em” Thẩm Đình Thâm nghiêm túc nói, nhưng anh cũng biết bây giờ nói cái gì cũng có vẻ không thuyết phục
Anh cũng không rõ rốt cuộc mình muốn nói điều gì, chỉ là không muốn cứ như vậy mà buông tay Bạch Nhược Yra
Anh cảm thấy nếu buông cô ra, sẽ thật sự đánh mất cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446059/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.