*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm còn chưa nhìn thấy bóng người, bên trong đã đột nhiên vang lên mấy tiếng “hu hu”
Vì miệng ngậm thứ gì đó nên tiếng kêu cứu phát ra không rõ ràng, ắt hẳn người đó đã thấy được chùm sáng từ anh
Thẩm Đình Thâm sải bước nhanh hơn, chạy tới nơi phát ra tiếng, cuối cùng đèn pin của anh cũng soi rọi một người
Ông ngồi trên ghế, cơ thể bị trói vào ghế dựa bằng dây thừng, hơn nữa thoạt nhìn ông bị trói đã lâu, cổ tay đầy vết đỏ
Trên cổ áo ống dính vài hạt cơm, chắc là lúc mẹ Kiều Ngữ Yến đút cho ông ăn, cơm bị rơi xuống
Ánh sáng chiếu lên mặt ông, quả nhiên ông chính là Bạch Kiến
Bạch Kiến nheo mắt đón luồng sáng mạnh từ2Thẩm Đình Thâm
Gương mặt ông thoáng tia hi vọng, ông dốc sức giãy giụa, khiến cơ thể lẫn ghế dựa phát ra tiếng “thùng thùng” trên đất
Bạch Kiến ở trong căn hầm này đã lâu, nơi đây không có tia sáng nào, cả ngày cho dù ông mở mắt hay nhắm mắt vẫn thấy tối đen như nhau
Đúng là đáng sợ, Bạch Kiến cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ông cũng mắc phải bệnh tâm thần phân liệt
Bây giờ có người đến đây, không ai biết ông đã kích động đến chừng nào
Thẩm Đình Thâm kéo khăn ra khỏi miệng ông, sau đó vòng ra sau tháo dây thừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445999/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.