*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tin tức, Thẩm Đình Thâm mặc âu phục đi giày da, dáng người một mét tám dù ngồi xuống vẫn cao lớn như thế
Sườn mặt góc cạnh ấy dù không xuất hiện với độ phân giải quá cao nhưng vẫn mê người như thế
Nụ cười khẽ cong lên nơi khóe miệng anh không biết khiến bao nhiêu cánh chị em phụ nữ trầm luân
Chỉ là nụ cười của anh luôn hờ hững như thế, ý cười trong đôi mắt đen thẫm gần như trong suốt, mang lại cho người ta một thứ cảm giác chung quy không thể đến gần
Bạch Nhược Y xách túi nhìn Thẩm Đình Thâm trên màn hình, đầu óc cô chợt mông lung.
Tựa như thời gian lại quay về khi cô vừa tắm xong ở nhà, Thẩm Đình Thâm ngồi trên sofa thấp thoáng nụ cười trên khuôn mặt
Không giống với nụ cười2trên màn hình lúc này chút nào, nụ cười trên mặt anh khi ấy rõ ràng dịu dàng như thế, tựa như dòng nước ấm áp chạy thẳng đến trái tim.
Anh cười nói, “Lại đây.” Bạch Nhược Y liền vứt mũ bỏ giáo, ngây ngốc bước về phía anh.
Lòng bàn tay dày rộng của anh vuốt ve tỉ mỉ từng sợi tóc của cô.
“Cô Bạch phải không? Cậu chủ nhà tôi bảo tôi tới đón cô.” Một giọng nói già dặn mà tao nhã vang lên bên người Bạch Nhược Y, khiến cô chợt hồi hồn.
Cô ngước mắt bèn trông thấy một ông lão mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445979/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.