*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cầm gối đập vào mặt anh, giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi sau khi đã được thỏa mãn: “Đủ rồi, ngày mai em còn phải đi làm.” Thẩm Đình Thâm cầm lấy gối mà cười, nghiêng người qua nằm cạnh Bạch Nhược Y, lông mày nhíu lại rồi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ
Không ngờ mới làm có mấy lần mà chớp mắt đã tới buổi chiều
“Ừa, tiếp tục quấn quýt nữa, anh sợ em sẽ rã rời ra mất.” Thẩm Đình Thâm giơ tay định tìm thuốc lá ở tủ đầu giường, lại bị Bạch Nhược Y đè lên cánh tay
Bạch Nhược Y bày ra gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt vô cùng nghiêm khắc nói: “Em biết anh bị ba đuổi đi, nhưng vì sao anh mãi không chịu gặp em? Cái hôm trời mưa to đó, có phải2là anh đã tới nhà em nhưng lại không chịu gặp em? Tại sao thế?”
“Bởi vì nếu gặp, anh sẽ mang tới phiền phức rất lớn cho em.” Đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm hơi tối đi, tâm trạng vốn vui vẻ bỗng chốc biến mất: “Mà bây giờ chúng ta gặp nhau rồi, ông già ấy sẽ không tha cho em đâu, ông ta sẽ không để em sống yên ổn ở thành phố H.”
“Em không sợ đâu.” Bạch Nhược Y trở mình, nằm trong lòng Thẩm Đình Thâm mà cười: “ở thành phố H em có gì đâu? Ba của anh sẽ không cho người tới giết em đấy chứ?”
Tuy Thẩm Thanh Du luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445955/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.