*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dì Trần lập tức tiến lên ôm Chu Kỳ vào lòng, dịu dàng an ủi, “Tôi biết, những thứ này đều là giả. Chúng ta đừng nghĩ đến những thứ này nữa, sau mấy hôm chuyện sẽ qua cả thôi.”
Chu Kỳ dần bình tĩnh lại trong lòng dì Trần, nhưng ánh mắt càng lúc càng vô hồn. Dì Trần thấy nước mắt Chu Kỳ đã ngưng chảy, cố cười nói, “Chúng ta đi ăn cơm trước được không? Cô chủ muốn ăn gì, tôi đi nấu cho cô.” Khuôn mặt trắng bệch của Chu Kỳ vẫn còn vương nước mắt, lúc này đã không có bất cứ biểu cảm gì nữa.
Dường như trời có sập xuống lúc này cũng không liên quan gì đến cô ta vậy. Cô ta lạnh lùng đẩy dì Trần ra, bước chân trần lên tầng. “Cô chủ không đói sao?”2Dì Trần đứng ở dưới chân cầu thang, lo lắng nhìn Chu Kỳ.
Chu Kỳ phớt lờ dì, cả người giống như cương thi, bước đi bần thần mà chậm chạp. Buổi chiều, Chu Kiến Quốc về nhà. Câu đầu tiên ông ta nói sau khi thấy dì Trần chính là “Kỳ Nhi sao rồi?“.
Dì Trần rầu rĩ lắc đầu, “Cô chủ vẫn một mực trốn trong phòng, nhìn chằm chằm vào tin tức trên máy tính, không nói một câu nào.”
“Bọn truyền thông chết tiệt, tôi đã bảo Thẩm Đình Thâm xuất hiện giúp tôi cùng đè chuyện này xuống rồi. Nhưng mấy đơn vị truyền thông tép riu kia vẫn lén lút viết bài. Bây giờ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445784/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.