*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư thể của anh giống như đang ở ngay trong nhà mình. “Anh làm gì vậy?!” Bạch Nhược Y giật lấy điều khiển từ xa trong tay Thẩm Đình Thâm, cô giận dữ nhìn anh. Thẩm Đình Thâm tỏ vẻ đau đầu rồi thở dài một hơi, cả người dựa vào ghế, dáng vẻ mệt mỏi lười biếng: “À, tôi đói.”
Đôi mắt Bạch Nhược y chớp chớp, sau đó nó trừng lớn: “Anh nói cái gì?” “Tôi... Đói...” Thẩm Đình Thâm ngược lại rất tốt tính mà nhắc lần nữa.
Bạch Nhược Y ném điều khiển từ xa mà cô đang cầm lên ghế sofa, hai tay chống nạnh: “Anh đói bụng thì liên quan gì đến tôi? Tôi là mẹ anh hay bảo mẫu nhà anh?”
“Tôi mặc kệ. Bây giờ tôi đói lắm, em không làm đồ cho tôi2ăn, tôi sẽ ở lì trong nhà em, mãi không đi.” Thẩm Đình Thâm tỏ vẻ lưu manh nhìn Bạch Nhược Y, trong mắt anh viết bốn chữ rõ ràng: Em làm gì được tối*.
(*) Nguyên văn là nhĩ nại ngã hà" nên mới có 4 chữ. Bạch Nhược Y suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu: “Này, rốt cuộc anh muốn thế nào? Chưa nói tới việc dựa vào cái gì tôi phải nấu cơm cho anh ăn, chỉ riêng việc mỗi ngày tôi đều mua về ăn, trong tủ lạnh ngoại trừ ít nước thì không có món gì cả, được chưa?”
“Ồ...” Dường như Thẩm Đình Thâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó anh dùng giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445724/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.