Lúc đẩy cửa vào, Cố Thần Trạch thấy một màn trước mắt thì dở khóc dở cười.
Bạch Nhược Y một tay chống đầu, một tay khác cầm bút đỏ, bộ dạng nghiêm túc nhìn tài liệu. Nhưng đôi mắt của cô đã nhắm lại thật chặt, ngay cả Cố Thần Trạch mở cửa lớn tiếng như vậy mà cô2cũng không có chút động tĩnh nào. Cố Thần Trạch tiến lên muốn ôm Bạch Nhược Y đến ghế sô pha để nghỉ ngơi, nhưng lại không cẩn thận làm cho cô tỉnh giấc. Mà ngay khi ấy Cố Thần Trạch vừa đúng lúc ôm cô vào trong ngực, đối mặt với quầng thâm đầm đậm của cổ nhìn5anh chằm chằm, làm ra vẻ tức giận: “Không phải anh thừa dịp em ngủ thiếp đi rồi muốn làm cái gì với em đó chứ?” Cố Thần Trạch cau mày hô to oan uổng: “Làm sao có thể, trong mắt em anh là người như vậy sao?” Khóe miệng Bạch Nhược Y cong lên nở nụ cười: “Đùa6với anh thôi, xem anh bị dọa kìa.” “Hừ, hảo tâm không có hảo báo.” Cố Thần Trạch kiêu ngạo liếc nhìn cô. () Có lòng tốt mà không được báo đáp. Bạch Nhược Y cười hì hì, ánh mắt lại rơi vào tài liệu ở trên bàn. “Nếu không thì bỏ đi?” Kỳ thực Cố Thần Trạch không5nhìn nổi dáng vẻ mệt nhọc như vậy của cô. Bạch Nhược lắc lắc đầu, cả đêm hôm qua không ngủ, cô cũng suy nghĩ đến chuyện hay là quên đi, bởi vì lúc ấy trong lòng cô vẫn còn sợ món đồ chuyển phát nhanh ấy. Nhưng khi nhắm mắt lại thì cối lại nhớ đến ánh mắt3Lâm Kỳ nhìn mình lúc đó.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3445680/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.