Cảm thấy rất không đúng, trái tim Tuyệt Trì cứ đập dồn dập mãi, thời điểm mình chuẩn bị đến bắt Văn Túc, tên Văn Túc đó giống như biết trước, sớm đã không thấy bóng người. Cái cảm giác hoảng hốt bây giờ là như thế nào đây?
Kỷ Nhiên, nghĩ đến Kỷ Nhiên, Tuyệt Trì thỏa hiệp, được rồi, Kỷ Nhiên hắn là nam thì thế nào, mình tuy rằng không thích nam nhân, nhưng nếu người đó là Kỷ Nhiên, cũng không phải là không thể. Kỷ Nhiên, nếu ngươi chịu nhận sai một chút, trẫm sau này sẽ đối xử với ngươi thật tốt, chúng ta sẽ trải qua sinh hoạt như trước kia, ngươi vẫn là ngự tiền thị nữ, à không, là ngự tiền thị vệ của trẫm. Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên.
Khi Tuyệt Trì cõi lòng đầy hy vọng bước vào ngự hầu phòng, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy thi thể lạnh băng của Kỷ Nhiên nằm trên giường, bên cạnh thi thể có đặt một phong thư nghiêm chỉnh.
Trái tim như bị đâm một đao, đau đến mức Tuyệt Trì không thở nổi, chàng run rẩy cầm lấy lá thư, mở ra, nước mắt cuối cùng cũng không thể ngăn được chảy xuống.
“Tuyệt Trì, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta nghĩ có lẽ ngươi đã nhìn thấy thi thể của ta, thật là một lời dạo đầu tục muốn chết mà. Tuyện Trì, chuyện tới bây giờ, ta cũng không muốn giấu diếm nữa. Đúng, mục đích của ta khi vào hoàng cung là vì Văn Túc, nhưng không phải vì ta thích Văn Túc hay gì đó, mà vì một bằng hữu của ta nhờ ta mang Văn Túc về, tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-doc-sung-chi-de-nhat-nam-hau/1640096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.