Editor: Tiểu MộngBeta: Tiểu Ly Trải qua gần hai canh giờthi đấu, cuối cùng cũng đã chọn được những người xuất sắc nhất của mỗihạng mục. Thành tích của Diệp Oánh hơi kém một chút so với năm ngoái,tuy rằng lúc sau cũng cố gắng biểu diễn một màn múa phi tiên mới miễncưỡng đặt ngang tầm bất phân thắng bại cùng với công chúa Tê Hà, đượcxếp đồng hạng nhất. Về cầm kỹ thì đã bị người có danh xưng là cầm kỹtuyệt nhất kinh thành, Phượng Tam công tử phủ quyết, cho nên sau đó bịthiên kim Liễu gia, Liễu Như Vân đánh bại, tụt xuống hạng nhì. Ở hạngmục thi phú cũng được xếp thứ ba, thế nhưng Diệp Oánh thực sự khó giấuđược vẻ mặt ủy khuất thất bại. Ngược lại là công chúa Tê Hà, tuy rằng là người ngoài nhưng lại biểu diễn rất xuất sắc, xếp thứ ba tài đánh đàn,thứ nhất thư pháp, thứ nhì kỳ nghệ, thành tích vô cùng ấn tượng. Nhưvậy, cho đến nay, công chúa Tê Hà, với hai giải nhất, một giải nhì, mộtgiải ba, trở thành khôi thủ (người đứng đầu) của Bách Hoa thịnh hội lần này. Trưởng công chúa Chiêu Dương đương nhiên là hết sức hài lòng với kết quả này, mấy vị bình thẩm trênkhán đài cũng thêm vài phần tán thưởng với cô công chúa ngoại quốc này.Ngay lúc lão đại nhân Tô Triết muốn tuyên bố kết quả của Bách Hoa thịnhhội, công chúa Tê Hà ghé tai nói nhỏ mấy câu với Trưởng công chúa ChiêuDương, sau đó đứng lên khom người tạ lỗi với mấy người Tô Triết, xoayngười trở lại lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oánh đang mang vẻ mặt ảm đạmphía dưới đài. “Mong các vị thứ lỗi, Tê Hàmuốn thỉnh cầu Diệp tứ tiểu thư lại một lần nữa tỷ thí vũ đạo.” Côngchúa Tê Hà cất cao giọng nói, cả hội trường lại trở nên ồn ào một mảnh. Phượng Chi Dao lười biếngtựa vào thành ghế, nhìn công chúa Tê Hà cười, nói: “Có thể chiêm ngưỡngtài múa của công chúa và mỹ nhân đệ nhất kinh thành một lần nữa, chắnchắn rằng mọi người đang ngồi đây đều rất vui mừng. Chỉ là, chẳng biếtvì sao lại phải so lại?” Công chúa Tê Hà ngẩng caođầu, ngạo nghễ nói: “Trung Nguyên các vị không phải có câu “Văn không có đệ nhất, Võ không có đệ nhị” sao? Tuy rằng vũ đạo không phải là võnhưng bổn công chúa cũng không quen cùng xếp đồng hạng với người khác.”Vừa nói vừa nhìn Diệp Oánh một cách khinh thường, chỉ còn mỗi nước không nói thẳng ra là Diệp Oánh không xứng xếp đồng hạng nhất với nàng. Sắcmặt Diệp Oánh đang ở dưới đài ngay lập tức trở nên trắng bệch, thân ảnhmảnh khảnh lung lay giống như sắp đổ. Trong mắt mọi người xung quanhđây, họ đều thấy rằng hành động của công chúa Tê Hà là đang khinh ngườiquá đáng, thế nhưng công chúa Tê Hà lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt củanhững người khác, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Diệp Oánh. Phượng Chi Dao lười biếngđảo con mắt qua nhìn Mặc Cảnh Lê đang mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở bêncạnh, cười nói: “Lê Vương điện hạ, ý của ngài thế nào? Dù sao thì… DiệpTứ tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngài đấy.” Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng quaDiệp Oánh đang ở dưới đài, trong đôi mắt lãnh đạm nhiều hơn một tia daođộng, thản nhiên nói: “Đây là công chúa Tê Hà bất mãn với đánh giá củaDao Cơ.” Dao Cơ điềm nhiên cười,khiến cho tất cả mọi người nhất thời đều bị mê hoặc: “Nếu như công chúaTê Hà còn có thể biểu diễn một điệu nhảy mỹ lệ hơn, Dao Cơ tất nhiên sẽnguyện ý thưởng thức. Chỉ là không biết Dao Cơ có thể có được vinh hạnhnày hay không?” Mặc Cảnh Lê im lặng khôngnói. Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ lắm về vũ đạo thế nhưng dựa theođánh giá của Dao Cơ lúc trước, Mặc Cảnh Lê cho rằng khả năng vũ đạo củacông chúa Tê Hà và Diệp Oánh chắc hẳn cũng chỉ sàn sàn như nhau. Chỉ là, vũ đạo là một loại kỹ nghệ phụ thuộc vào con mắt để đánh giá. Cho dùbản lĩnh của hai người không kém nhau bao nhiêu nhưng một công chúa TêHà linh động hoạt bát lại càng khiến người khác yêu thích hơn một DiệpOánh uyển chuyển xuất trần. Tình huống như này cũng có thể gọi là caosiêu quá ít người hiểu được. Nếu Diệp Oánh lại bại dưới tay công chúa Tê Hà… Thời gian trôi qua, đôi lông mày đẹp đẽ của Mặc Cảnh Lê cứ dần nhíu lại. Thấy hắn không nói lời nào,Trưởng công chúa Chiêu Dương đang ngồi trên thủ tọa có chút không vuinhăn hàng mi thanh tú lại nói: “Cảnh Lê.” “Ai ui…” Một tiếng kêu nhỏ vang lênphía dưới đài, sau đó lại vang lên tiếng lanh lảnh của đồ sứ rơi vỡ. Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, thì thấy nha đầu bên cạnh DiệpOánh đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, sắc mặc Diệp Oánh trắng bệch, ôm lấy cánh tay trái, cánh tay trái đã bị ướt một mảnh. Hẳn là vừa rồi nha đầu kia bưng trà hầu hạ đã vô ý làm đổ trà lên người Diệp Oánh. “Oánh Nhi…” Mặc Cảnh Lê đứng dậy nhảy xuống dưới đài, ôm Diệp Oánh vào ngực, một cước đá văng nhađầu đang quỳ trên mặt đất: “Cút ngay!” Khuôn mặt Trưởng công chúađang ở trên đài lập tức trở nên xanh đen, nha đầu bị Mặc Cảnh Lê đá làngười của phủ Trưởng công chúa: “Người đâu, mau mời Thái y tới khám vàchữa trị cho Diệp tiểu thư.” Các thiếu nữ có mặt đều cóchút kinh ngạc vì tình huống bất ngờ xảy ra. Tuy rằng mỗi người đều hếtsức duy trì dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình nhưng các nàng vẫn âmthầm dùng các phương thức để trao đổi với nhau. “Này A Ly, ngươi cũng phảicẩn thận một chút, muội muội này của ngươi thật ngoan độc!” Ngồi vớinhau mấy canh giờ, Mộ Dung Đình từ chỗ gọi là Diệp tiểu thư chuyển sangDiệp Ly, bây giờ lại biến thành A Ly một cách thân mật. Nếu muốn nàngthật sự nghĩ là nha đầu kia không cẩn thận mà làm đổ nước lên người Diệp Oánh, Mộ Dung Đình có chết cũng không tin. Làm gì có chuyện trùng hợpnhư vậy, công chúa Tê Hà vừa đưa ra lời khiêu chiến, thì ở bên này DiệpOánh đã ngay lập tức bị bỏng rồi. Hoa Thiên Hương nhíu nhíu mày: “Không biết vì sao, ta lại có một dự cảm không hay.” Diệp Ly nhướng mày, chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy giọng nói yếu ớt mà tiếc nuối của Diệp Oánh đang tựa vào trong ngực Mặc Cảnh Lê, nhỏ nhẹ nói với công chúa Tê Hà:“Công chúa, thật có lỗi. Chỉ sợ là Diệp Oánh không thể tỷ thí với côngchúa rồi. Nếu công chúa không phục… Không bằng mời tỷ tỷ thay thế DiệpOánh một lúc. Tỷ tỷ là đích nữ của phủ Thượng thư, chắc hẳn sẽ không bôi nhọ danh dự của công chúa. Tỷ tỷ, tỷ xem có đúng không?” Nghe vậy, vẻ mặt trước nayvốn rất bình tĩnh của Diệp Ly trầm hẳn xuống. Diệp Oánh làm sao có thểkhông biết rằng nàng không hiểu nhảy múa? Nếu thua, tất nhiên là bởi vìDiệp Ly nàng vô dụng mà làm mất thể diện của phủ Thượng thư, chứ khôngphải là vì Diệp Oánh không tài năng bằng công chúa Tê Hà. Vừa tránh được khả năng thua công chúa Tê Hà, lại vừa có thể làm cho Diệp Ly mất thểdiện ngay trong lần đầu tiên tham gia thịnh hội, Diệp Oánh quả nhiên làgiỏi tính toán. “Cứ làm theo lời Oánh Nhiđi!” Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn mà trực tiếp hạ lệnh, không đợi Thái yđến đã ôm lấy Diệp Oánh chuẩn bị rời khỏi hội trường. Nhìn bóng lưng rời đi khôngmột chút do dự của Mặc Cảnh Lê, ánh mắt của Trưởng công chúa chìm xuống, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Đã như vậy thì Diệp tam tiểu thưthay thế Diệp tứ tiểu thư thi đấu đi.” Diệp Ly im lặng, không ai nghĩ tới chuyện hỏi nàng có biết nhảy không hay sao? Ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều tập trung về phía Diệp Ly. Mấy người Tần Tranh cũng nhìnnàng. Tuy rằng lúc trước còn ồn ào ép Diệp Ly đi đoạt một giải nhưng các nàng cũng không thật sự có ý ép Diệp Ly đi. Chưa nói đến mọi người làbằng hữu mới kết giao, chỉ cần nghĩ đến quan hệ tương lai của Tần Tranhvà Diệp Ly, các nàng cũng không thể hại nàng ấy được. Công chúa Tê Hà đang vô cùng tức giận trong lòng khi nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đối tốt với Diệp Oánh rồi rời đi, vừa lúc đó, Diệp Ly bị Mặc Cảnh Lê đẩy ra làm thế thân lạichính là vị hôn thê trước đây của Mặc Cảnh Lê. Vì vậy, công chúa Tê Hàđang trong cơn tức giận ngút trời bèn trực tiếp nhìn về phía Diệp Ly,đôi lông mày tinh xảo khẽ chớp: “Diệp tiểu thư, mời ngươi lên trước đi.” Diệp Ly bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn vào ánh mắt căm hận của công chúa Tê Hà, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói: “Ta nhận thua.” Tất cả mọi người, kể cả công chúa Tê Hà đều vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau công chúa Tê Hà mớikhôi phục lại tinh thần, tức giận nhìn Diệp Ly mà nói: “Ngươi khinhthường bản công chúa sao? Bản công chúa không cần ngươi nhường.” Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không khinh thường công chúa, ta thật lòng nhận thua.” “Chưa thi đấu đã nhận thua, bản công chúa cho dù có thắng cũng là thắng không quang minh chính đại.” Vậy bắt người không biếtnhảy phải nhảy thì mới là quang minh chính đại sao? Diệp Ly than nhẹ một tiếng, chân thành nhìn về phía công chúa Tê Hà đang tức giận đến trợnmắt: “Công chúa, ta không biết múa.” Cho nên ngươi đã bị Diệp Oánh đùabỡn rồi. “Ha ha, muốn một người không biết múa ra để tỷ thí thay, Lê Vương điện hạ và Lê Vương phi tương laithật là có trí sáng tạo.” Giọng nói lười biếng của Phượng Chi Dao truyền tới, trong đó tràn đầy mùi vị hả hê. Công chúa Tê Hà cũng sững sờ: “Tại sao ngươi lại không biết múa?” “Bởi vì vũ đạo không phải là mục bắt buộc phải học của các thiếu nữ Đại Sở. Tin chắc rằng nhiều vịtiểu thư ngồi đây cũng không biết múa.” Diệp Ly thẳng thắn trả lời.Không biết múa cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, trên thực tế,có rất ít các tiểu thư khuê tú Đại Sở chuyên tâm học múa, trừ phi là bản thân thật lòng yêu thích hoặc gia đình có chủ ý muốn cho nữ nhi tiếncung. Diệp Ly đã nói rõ rằng mìnhkhông biết múa mà cứ bắt buộc nàng ta phải ra nhảy thì đó chính là hànhđộng cố ý gây sự rồi… Công chúa Tê Hà cũng hiểu ra mình bị Diệp Oánh đùa bỡn, chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận trong lòng xuống. Nhìn chằmchằm vào thiếu nữ áo xanh bình tĩnh, thanh nhã đang đứng dưới đài, ánhmắt nàng khẽ chớp lên rồi lại nói: “Vừa rồi cũng không thấy Diệp tiểuthư ra sân tranh tài một lần nào. Nếu Diệp tứ tiểu thư tin tưởng tỷ tỷcủa mình như vậy, thì xin mời Diệp tiểu thư thể hiện một sở trường khácđi. Hay là…” Lại cười như không cười nhìn Diệp Ly, hơi ngừng một chútmới cao giọng nói tiếp: “Hay là Diệp tiểu thư không biết cái gì hết?” Diệp Ly cúi đầu im lặng mộtlát, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua công chúa Tê Hà một cái rồi mới nói:“Đã vậy, Diệp Ly xin bêu xấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]