Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: SakuraỞ bên ngoài chùa Tịnh Linh nằm phía sâu trong rừng cây,một mình MặcTu Nghiêu dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần. Ánh tà dương nhàn nhạtxuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trên người hắn, làm cho một ít sự lạnh lẽo còn lại của đầu mùa xuân nổi lên sắc màu ấm nhàn nhạt.

“Tu Nghiêu.” Diệp Ly đến gần, thì thấy nam tử gầy gò ngồi trên xe lăn mà mang theo vẻ mặt mỏi mệt, trong lòng run lên không tự chủ nổi lênmột chút áy náy và lo lắng. Mặc Tu Nghiêu mở to mắt ngẩng đầu nhìn phíanàng, khẽ giật mình rồi mới mỉm cười nói: “Khó trách nhiều người như vậy đều tìm không thấy A Ly, với bộ dáng này của A Ly, nếu như không nhìnkỹ thì ta cũng chưa chắc sẽ nhận ra được.” Diệp Ly đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu mang theo ánh mắt mỉm cười và bao dung, trầmgiọng nói: “Thật có lỗi, làm cho ngài lo lắng.”

“A Ly còn không định trở về sao?” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu yên lặng và ôn hòa nhìn xem Diệp Ly, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ly lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ta muốn đi Nam Cương.”

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, ” Nếu như A Ly lo lắng cho Từ huynh thì ta sẽ để cho Phượng Tam đi Nam Cương hiệp trợ hắn.” Diệp Ly lắc đầu nói:“Lãnh Hạo Vũ không ở kinh thành, trong kinh thành chỉ có Phượng Chi Daovà Mặc tổng quản giúp đỡ ngài, làm sao có thể lại phái Phượng Chi Daođi được? Huống chi, bây giờ ta trở về thì cũng không phải thời điểm tốt, không phải sao?” Bây giờ trở về thì tất nhiên cần phải biết rõ chuyệntrong nội cung rốt cuộc là ai làm. Tựa như Mặc Cảnh Lê nói, coi như làvì mặt mũi Định Quốc Vương phủ cũng không có khả năng để cho hung thủbắt cóc Định Quốc Vương phi nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Mà một khiĐịnh Quốc Vương phủ nhằm vào Mặc Cảnh Lê, như vậy ngư ông đắc lợi đúnglà Mặc Cảnh Kỳ. Còn không bằng như bây giờ, Định Quốc Vương phi trongcung mất tích vô luận tình lý đều là đứng tại Định Quốc Vương phủ bênnày. Hãy để cho Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ chính mình đi đấu tranh nộibộ. Mặc dù Mặc Cảnh Lê biết nàng đã thoát vây khốn nhưng hắn đành imlặng mà nuốt xuống thiệt thòi này, hắn cũng không thể thừa nhận ĐịnhVương phi là do hắn bắt cóc rồi sau đó lại thoát khỏi từ tay hắn?

” Nếu như A Ly cảm thấy trong kinh thành nhàm chán , có thể đi VânChâu. Đợi cho mọi chuyện xong xuôi thì ta tới đón nàng hồi kinh, đượckhông?” Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly đến trước chân, ngẩng đầu hỏi.

Diệp Ly khẽ cắn môi son, kiên định nhìn Mặc Tu Nghiêu. Nàng biết rõngười nam nhân này muốn bảo vệ nàng, cho dù nàng rất cảm động nhưng bảnchất của nàng cũng không phải đứa con gái yếu ớt có thể đứng sau lưng nam nhân nhìn xem người khác vào sinh ra tử. Huống chi, không chỉ là vì Mặc Tu Nghiêu, cuốn vào trận này phân tranh còn có người thân của nàng, huynh trưởng của nàng. Có thể đoán được tương lai sẽ còn có các cậu yêu thương nàng và ông ngoại tuổi tác đã cao.

“Ta sẽ mang ám vệ, sẽ không lấy thân mạo hiểm đâu.” Diệp Ly thấp giọng cự tuyệt đề nghị của Mặc Tu Nghiêu.

Trong mắt ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu có thể thấy rõ vẻ thất vọng, đồngtử của Diệp Ly nhanh chóng co rút lại. Ở chung nửa năm, nàng đã quen Mặc Tu Nghiêu ôn hòa lạnh nhạt. Mặc Tu Nghiêu rất ít yêu cầu nàng cái gì,nhưng Diệp Ly đột nhiên phát hiện cho dù là Mặc Tu Nghiêu đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi thì rất ít khi nàng hoàn thành. Tính toán ra, vô luận từ chỗnào trên ý nghĩa mà nói hình như nàng cũng không phải thê tử tốt, “A Ly, thật có lỗi. Đều vì ta. . .”

“Không phải!” Diệp Ly đánh gãy lời hắn mà nói, “Ta biết rõ nếu như ta nguyện ý mà nói có thể một mực đứng ở địa phương an toàn, ngài sẽ vì ta mà an bài tất cả. Nhưng là. . . Tu Nghiêu, ta không muốn như vậy. Ta không muốn trốn ở phía sau của ngài, nếu như nhất định cùng ai dắttay cả đời thì ta hi vọng ta là có thể đứng tại bên cạnh của hắn, màkhông phải trốn ở dưới cánh chim của hắn. Ngài. . . hiểu không?”

Rất ít khi thấy ngón tay của Mặc Tu Nghiêu run lên một cái, thật lâumới thấp giọng nói: “Như vậy. . . hãy cẩn thận. A Ly.” Dứt lời, lấy ramột khối Noãn Ngọc dùng tơ lụa màu đỏ buộc lên đặt ở trong tay Diệp Lynhạt cười nhạt nói: “Cất kỹ, đừng làm mất.” Diệp Ly vuốt vuốt Noãn Ngọctrong tay, cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu thành Long tử trừng mắt.Cho dù là tạo hình từ bạch ngọc ôn nhuận, nhưng vẫn làm cho người kháccó thể cảm giác được long tử bá khí, liều lĩnh và trừng mắt lạnh thấuxương, sát phạt. Diệp Ly xoa xoa ngọc trong tay rồi nhìn xem Mặc TuNghiêu, “Cái này?”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: ” Ngọc bội tổ truyền, vốn đã sớm muốnđưa cho A Ly rồi. Đừng làm mất, cái này giống như kiếm Lãm Vân đều làđồ gia truyền.”

Diệp Ly không nói gì, yên lặng mà cất ngọc bội đi.

Nhìn bóng lưng Diệp Ly biến mất tại ngoài bìa rừng, nụ cười ôn hòatrên khuôn mặt Mặc Tu Nghiêu dần dần biến mất. Rủ mắt xuống nhìn haichân tàn phế của mình, trong đôi mắt lạnh nhạt dâng lên từng cơn lệ khícùng với không cam lòng.

“Phanh!” Vung tay lên, cây đại thu to bằng chén cơm cách đó không xađã gãy đoạn , Mặc Tu Nghiêu ho khan vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt dựa vàoxe lăn có chút thở dốc, “Quả nhiên là. . . Phế vật. . .”

“Lấy thân thể Vương gia hiện tại, không nên tức giận thì tốt hơn.”Trầm Dương từ trong rừng cây đi ra, xem đoạn thân cây trên mặt đất thìnhíu mày. Đi đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, thì thấy khăn tay trong tayhắn nhiễm một chút máu đỏ tươi đúng như dự đoán của mình. A Cẩn đi theosau lưng Trầm Dương, lo lắng nhìn qua Mặc Tu Nghiêu.

“Vương phi là một nữ tử rất đặc biệt, Vương gia cưới được một vịVương phi như vậy nên cảm thấy vui mừng mới đúng.” Nhìn thoáng quaphương hướng Diệp Ly rời đi, Trầm Dương như có điều suy nghĩ mà nói.

Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Ngươi nói Bổn vương nên vui mừng khi thấy Vương phi của mình đi vào chỗ nguy hiểm?”

Trầm Dương nhìn thấy hai tay hắn ở trên đầu gối nắm chặt, hiếm khidùng giọng điệu của trưởng bối mà nói: “Tuy có thể sẽ làm tổn thươnglòng tự trọng của Vương gia, nhưng ta cảm thấy kỳ thật Vương phi cũngkhông cần Vương gia bảo hộ quá nhiều. Bộ dạng hiện tại của Vương phi sovới bộ dạng kim tôn ngọc quý tại trong vương phủ càng thêm chân thậtđộng lòng người, không phải sao ? Có phải, Định Vương cũng giống nhưphàm trần tục tử khác ưa thích nữ tử yếu đuối mọi chuyện đều phụ thuộcvào ngài?”

“Đã đủ rồi.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói, “Bổn vương biết rõ nên làm như thế nào. Hồi phủ!”

A Cẩn phụ giúp Mặc Tu Nghiêu đi ra khỏi rừng cây, Trầm Dương ở phía sau lắc đầu cũng đi theo.

Lê Vương phủ

Mặc Cảnh Lê ngồi trong thư phòng, thần sắc hung ác nham hiểm chằmchằm vào người đang quỳ gối trước mặt, “Ngươi nói là đến bây giờ ngươicòn chưa tìm thấy tung tích của Diệp Ly?”

Nam tử trung niên đang quỳ trên mặt đất tinh tường cảm nhận được sựtức giận của Mặc Cảnh Lê , trong lòng âm thầm kêu khổ, “Vương gia thứtội, thuộc hạ đã phái người cẩn thận điều tra trong vòng trăm dặm nơiĐịnh Vương phi mất tích, cũng không có tìm được tung tích của Định Vương phi.” Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, “Diệp Ly cũng không trở về ĐịnhVương phủ, cũng không có về Diệp gia và Từ gia. Chẳng lẽ nàng ta còn cóthể phi thiên độn địa hay sao?” Nam tử trung niên vội vàng nói: “Vươnggia, tuy chúng ta động tay động chân trên ngựa nhưng hình như Định Vương phi cũng phát hiện ra chuyện này. Nàng ta lại để cho ngựa chạy theo hai hướng khác nhau, rồi cũng dẫn dắt người truy tung của chúng ta rời đi.Cho nên. . . Hiện tại. . . .”

“Cho nên bây giờ ngươi nói cho bổn vương, đầu óc của các ngươi còn không bằng một nữ nhân?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh mà trào phúng.

Nam tử trung niên xấu hổ cúi đầu, nhưng trong lòng không khỏi phỉnhổ: Định Vương phi đó là nữ nhân bình thường sao? Vương gia xui xẻotrong tay nàng ta đã không phải là lần một lần hai rồi, cho nên bọn hắn thất thủ cũng dễ hiểu?

“Cút ra ngoài! Nhìn chằm chằm vào Định Vương phủ cho Bổn vương, Bổn vương cũng không tin Diệp Ly nàng không quay về!” Đuổi hết thuộc hạ đira ngoài, Mặc Cảnh Lê lâm vào trầm tư. Sau khi Diệp Ly đào thoát chưatrở về phủ xác thực vượt quá ngoài ý liệu của Mặc Cảnh Lê. Nhưng hắncũng không biết mình đến cùng nên thở dài một hơi hay cần phải tức giận. Cái lựa chọn này giống như là lại để cho hắn chọn trực diện Định QuốcVương phủ hay là Hoàng đế ca ca của hắn. Nếu như Diệp Ly bình an trở lại Định Vương phủ, như vậy vô luận là hắn hay Mặc Tu Nghiêu đều không thểlui. Đến lúc đó tiện nghi vẫn là Hoàng đế ca ca ngồi trên long ỷ cao kia của hắn. Mà bây giờ. . . Mặc Tu Nghiêu vội vàng khắp nơi tìm Diệp Ly,còn bất chợt thay hắn tạo thêm chút phiền toái cho Mặc Cảnh Kỳ, nếu nhưhắn thừa cơ hội này. . . Nếu hắn và Mặc Cảnh Kỳ lưỡng bại câu thương. . .

“Vương gia, làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?” Thiếu nữ xinh đẹp từ phòng trong đi ra, mặt mày mỉm cười nhìn xem Mặc Cảnh Lê.

“Diệp Ly còn chưa có trở về phủ. Dược truy tung cuả ngươi vô dụng,hiện tại Diệp Ly đã mất tích.” Mặc Cảnh Lê nhìn thiếu nữ tuổi trẻ xinhđẹp đáng yêu trước mắt rồi trầm giọng nói. Đã thay quần áo và trang sứcmộc mạc của nha hoàn lộ ra xinh đẹp, đáy mắt Hiểu Vân hiện lên một tiadị sắc, kinh ngạc nói: ” Định Vương phi hơi có bản lãnh a. Ngay cả caothủ độc thuật nổi danh nhất đều không phát giác ra truy hồn hương của ta đấy.” Quay đầu nắm bắt bím tóc nhỏ trước ngực, Hiểu Vân nháy mắt mấycái nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Cần ta đi tìm Định Vương phi sao? Ta nhấtđịnh có thể tìm được nàng ta đấy.”

Mặc Cảnh Lê lườm nàng liếc, “Tìm được nàng ta? Nếu tìm được nàng tathì ngươi còn có thể trở về được sao?” Mặc Cảnh Lê cảm thấy trải qua mấy lần giao phong vẫn không thể nào hoàn toàn hiểu rõ bản lĩnh sâu cạn của Diệp Ly, hơn nữa bốn cái {ám vệ}bên người nàng cũng tuyệt đối khôngđơn giản. Chỉ bằng một người Hiểu Vân bị người giết chết thì ngay cảhài cốt cũng không thể tìm ra, “Ngươi thành thực đứng ở trong vương phủcho bổn vương, đừng chạy loạn khắp nơi. Làm hỏng kế hoạch của Bổn vươngthì Bổn vương cũng mặc kệ có tiện bàn giao lại với tỷ tỷ ngươi ko .”Hiểu Vân cắn môi dưới, u oán trừng mắt Mặc Cảnh Lê. Đáng tiếc Mặc CảnhLê lại không phải người biết thương hương tiếc ngọc, hừ lạnh một tiếngcầm lấy quyển sách trên bàn cúi đầu nhìn xem, hoàn toàn không thèm để ýtới Hiểu Vân đang ở trong phòng. Hiểu Vân đảo mắt mấy cái, đi đến bênngười Mặc Cảnh Lê rồi thấp giọng cười nói: “Cảnh Lê ca ca, ta giúp ngươi hạ độc chết Mặc Tu Nghiêu và Hoàng đế, được chứ?”

” Nếu như ngươi muốn chết thì cứ thử đi.” Mặc Cảnh Lê nói, nàng chorằng nhiều năm như vậy không có người nghĩ cách hạ độc ám sát Mặc TuNghiêu sao? Nhưng Mặc Tu Nghiêu kéo lấy thân thể bệnh tật tàn phế đếnbây giờ mà vẫn sống tốt. Trái lại những sát thủ đã không còn biết thithể ở nơi nào rồi.

Giang Nam, thành Quảng Lăng

So với phương bắc xuân hàn se lạnh, đầu tháng ba ở Giang Nam đã làmột mảnh trăm hoa đua nở vui sướng và phồn vinh. Thành Quảng Lăng làthành lớn nhất ở phía nam, đồng thời cũng là cố đô của tiền triều. Tuynhiên tiền triều sớm đã chôn vùi, nhưng thành Quảng Lăng thân là trungtâm kinh tế chính trị văn hóa ở phía nam lại không có vì điều đó mà daođộng. Hay bởi vì thái tổ năm đầu đã từng định đô ở đây, tuy về sau dờiđô về phương bắc, nhưng thành Quảng Lăng cũng xứng là thủ đô thứ hai. So với Sở kinh trung tâm chính trị quân sự, thì thành Quảng Lăng càngthiên hướng về văn hóa và kinh tế, bên trong Đại Sở Tứ đại phú thương có ba vị đều ở tại thành Quảng Lăng, bởi vậy có thể thấy được Quảng Lănggiàu có và đông đúc hơn Sở kinh ở phương bắc rất nhiều.

Trong bóng đêm, Diệp Ly nhàn nhã bước chậm trên đường phố tràn ngậpson phấn không khí ồn ào náo động, hai bên đường đi ồn ào tràn đầy mùirượu, tiếng động truyền vào trong tai cũng đều là tiếng đàn sáo lả lướt. Ám Tam hơi xấu hổ đi theo Diệp Ly thỉnh thoảng thò tay đẩy ra nữ tửnhiệt tình ôn nhu ở bên đường đến gần chính mình và Vương phi nhà mình,trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu sớm biết Vương phi chạy đến loại địaphương này thì hắn mới không cần đổi với lão đại. Ô ô. . . Nếu Vươnggia biết rõ hắn đi theo Vương phi đi dạo thanh lâu nhất định sẽ làm thịt hắn đấy.

Diệp Ly vừa đi một bên quay đầu lại thỉnh thoảng thưởng thức vẻ mặtbối rối của Ám Tam, ngay lúc Ám Tam sắp không chịu nổi nữa thì mới dừngbước cười nói: “Đến rồi.”

Ám Tam nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn ven đường, một tòa u nhã dưới bóng đêm dựa vào u tĩnh bên hồ đứng thẳng, tấm biển bên trên cửa vàoviết vài chữ to như rồng bay phượng múa —— Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Thân là ám vệ chuyên môn do Định Quốc Vương phủ huấn luyện ra , đương nhiên Ám Tam biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là địa phương nào.Thanh lâu đệ nhất thiên hạ, nghe nói nơi này có trong rượu ngon thơmnhất thiên hạ, món ăn ngon nhất, nữ tử xinh đẹp nhất cực kỳ có tài tình. Nơi này là ước mơ của mỗi một người nam nhân tha thiết tình nguyện savào ôn nhu hương mà không cần tỉnh lại, “Công tử?”

Diệp Ly nhìn xem hắn nhướn mày cười nói: “Như thế nào? Thiên hạ đệ nhất Lâu mà ngươi còn không vừa mắt?”

Ám Tam cười khổ, “Công tử, chúng ta thật sự muốn vào đi sao?”

Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta mang ngươi đến đây chỉtản bộ hay sao? Đi thôi.” Quạt xếp trong tay mở ra, Diệp Ly mỉm cườibước chân vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đã có thể trở thành thanh lâu đệ nhấtthiên hạ, đương nhiên nó có chỗ bất phàm. Một bước vào đại đường, chàođón không phải tú bà mị tục*(quyến rũ + dung tục) và trang điểm đậm màlà hai người đẹp nhanh nhẹn, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn thấy Diệp Ly một thân cẩm y màu băng lam, đường vân thêu sợi bạc, trên đai lưng trắngkhảm lấy một ngọc bội cực phẩm, ngón tay xếp quạt thần thái thanh thảnhiển nhiên khí độ bất phàm, vội vàng chạy ra đón chào, “Bái kiến côngtử, vị công tử này nhìn xem lạ mắt hình như lần đầu tiên đến Thanh Phong Minh Nguyệt lâu?”

Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, bổn công tử mới tới GiangNam. Yêu thích danh tiếng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đã lâu nên mới đến đây nhìn một phen.”

Nữ tử cười nói: “Công tử đại giá quang lâm xác thực vẻ vang cho tệlâu của kẻ hèn này. Thỉnh công tử tới nhã gian thưởng thức ca múa đồngthời nhìn xem công tử có cái gì ưa thích.”

Diệp Ly cười nói: “Bổn công tử nghe nói sở trường của quý lâu cũngkhông phải là chỉ có ca múa, cô nương không ngại giới thiệu một ít thúvị linh tinh.”

Cô gái này có thể phụ trách công tác tiếp đãi của Thanh Phong MinhNguyệt lâu đương nhiên cũng là biết nhìn người. Nhìn thoáng qua Diệp Lyăn mặc khí độ bất phàm, nhưng lại tuyệt đối sẽ không vượt qua mười batuổi. Thiếu niên mười ba tuổi non nớt cảm thấy hứng thú với ôn hươngnoãn ngọc, nhưng xác thực vẫn còn hơi ngây ngô đây này. Nhìn xem tiểucông tử giữa lông mày lộ ra một cỗ tự phụ ngạo nghễ, chắc là tiểu côngtử nhà ai đi ra ngoài tìm việc vui rồi. Nữ tử bưng miệng cười nói: “Tiểu công tử chướng mắt cô nương Minh Nguyệt lâu của chúng ta, sẽ làm chocác nàng thương tâm đấy. Cô nương ở Minh Nguyệt lâu chúng ta xác thựckhông chỉ tinh thông ca múa, nhưng không biết tiểu công tử thích gì?”

Diệp Ly cau mày nói: “Bổn công tử muốn đánh bạc chơi đùa, nhưngcác sòng bài của thành Quảng Lăng không khỏi cũng quá mức ồn ào, lại đủ các hạng người hỗn tạp rất là mất hứng.”

Nữ tử mím môi cười cười, nói: “Như thế, công tử mời đi theo tiểu nữ tử.”

Ám Tam giả trang cọc gỗ đi sau lưng Diệp Ly, bờ môi giật giật muốnnói cái gì nhưng thấy nụ cười của Diệp Ly giống như gió xuân ôn hòa thì ngượng ngùng ngậm miệng lại. Thanh lâu đều đã tiến đến, sòng bài còn có cái gì đáng sợ sao?

Đương nhiên sòng bài của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu khác xa sòng bài bên ngoài, vô luận phục thị trà nước hay nhà cái đều là nữ tử. Tiếnđến đại sảnh, đập vào trong mắt là một cô gái áo tím dung mạo xinh đẹpđang nắm chén đựng xúc xắc nhẹ lay động lấy. Chung quanh tụ tập không ít đổ khách. Diệp Ly mỉm cười, đánh bạc lớn nhỏ là sòng bài đơn điệu nhấtnhưng cũng là cách chơi kinh điển nhất, hơn nữa nhà cái chính là một mỹnữ tuyệt sắc, đương nhiên có thể hấp dẫn vô số người người trước ngãxuống, người sau tiến lên đầu nhập ngân lượng.

Nữ tử dẫn đường đương nhiên thấy được ánh mắt của Diệp Ly, lập tứccười nói: “Vị cô nương này là Như Mi cô nương một trong mười hai ngườiđứng đầu bảng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, nàng ấy am hiểu nhất chính là đổ xúc xắc này. Tài nghệ của nàng ấy ngay cả Lâu chủ chúng ta cũng phải tán thưởng không thôi đấy.” Nói xong, nữ tử kia còn vô cùng tri kỷ giới thiệu một ít tình huống ở bên trong sòng bài cho Diệp Ly. Ví dụ nhưmười hai người đứng đầu bảng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu trong đó có bavị cô nương làm nhà cái ở sòng bài này. Hơn nữa ba vị cô nương này đềulà thanh quan, chỉ có tại đổ thuật, thắng các nàng thì trở thành nhậpmàn chi tân*(ý là người được đêm đầu tiên của các nàng ấy). Mà trước mắt mới chỉ vẫn chưa có người nào thành công qua.

Diệp Ly không nhịn được cười lên, Hàn Minh Nguyệt quả nhiên thật làrất biết kiếm tiền. Nam nhân bình thường đi dạo thanh lâu đương nhiên là vì sắc đẹp. Nhưng người có thể đi vào Thanh Phong Minh Nguyệt lâu phầnlớn đều là người đại phú đại quý, cái dạng sắc đẹp gì chưa từng gặp qua. Bố trí như vậy một cái sòng bạc như thế đương nhiên có lực hấp dẫn hơn sòng bạc khác rất nhiều. Nam nhân đều có dục vọng chinh phục đấy, những người nam nhân có tiền có thời gian nhàn rỗi không có chuyện gì , muốnsắc đẹp đương nhiên sẽ không keo kiệt tiếc vung tiền như rác rồi.

“A Tam, ngươi thấy Như Mi cô nương như thế nào?” Diệp Ly cầm quạt xếp chỉ chỉ cô gái áo tím cách đó không xa quay đầu lại cười hỏi.

Ám Tam cố gắng lại để cho mặt của mình đừng có bóp méo, nghiêm mặt đáp: ” Bẩm công tử, đương nhiên là mỹ nhân.”

“Ừ, bổn công tử cũng nghĩ thế.” Cầm quạt xếp chống cái cằm, Diệp Lycười nói: “Không bằng buổi tối chúng ta cùng hai cô nương, nói khôngchừng có thể. . .”

“Công tử, ngươi. . . Trong nhà sẽ mất hứng đấy.” Ám Tam cắn răng nhắc nhở.

“Ta biết rõ, cho nên. . . Bổn công tử sẽ nhường cơ hội âu yếm chongươi đấy.” Diệp Ly tươi cười chân thành nhìn xem sắc mặt Ám Tam đen như mực, tâm tình sung sướng đi tới chiếu bạc bên kia.

Như Mi cô nương đong đưa xúc xắc bên môi mang nụ cười nhìn đám ngườiđổ khách tụ ở chung quanh, trong mắt những nam nhân này đều là tham lamcùng với dục vọng lại để cho trong lòng nàng khinh thường nhưng trên mặt lại cười đến càng thêm kiều mỵ động lòng người. Đột nhiên Diệp Ly chenđến phía trước đến lại để cho nàng không khỏi sửng sốt một chút, chỉlà tiểu công tử mười ba mười bốn tuổi, trên người đều là vật liệu maymặc thượng đẳng và vật phẩm trang sức cho thấy hắn xuất thân bất phàm.Thiếu niên có đôi mắt thanh tịnh lại làm cho nàng cảm giác được thiếuniên này khác với người khác, nở nụ cười tươi sáng với hắn ,”Tiểu côngtử, muốn áp không?”

Diệp Ly quay đầu nhìn trái nhìn phải, không hổ là sòng bài thiên hạđệ nhất lâu, tiền đánh bạc trên mặt bàn ít nhất cũng là năm mươi lượng,những người giàu có tiêu khiển bình thường tùy tiện áp số tiền cũng đủnuôi sống dân chúng bình thường hơn nửa năm rồi. Nhóm đổ khách thấyngười lách đi vào là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không khỏi trongmắt đều lộ ra khinh miệt đùa cợt, cũng không có thiếu người phát ra âmthanh đùa cợt. Diệp Ly cũng không để ý, cười tủm tỉm lấy ra một thỏi năm mươi lượng nén bạc ném ở trên mặt bàn, cười nói: “Ta cá là đại!”

Như Mi mỉm cười quét chung quanh nhóm người đổ khách một vòng, trênsòng bạc phú thương hiển quý cùng với người buôn bán nhỏ kỳ thật cũngkhông có gì khác nhau, nhao nhao ồn ào kêu lên, “Đại! Đại!”

“Tiểu! Tiểu! Tiểu. . . .”

Đôi môi đỏ của Như Mi hơi nhấc lên, đưa tay nhấc cái chén úp con xúc xắc trên bàn, cười nói: “Hai bốn bốn, tiểu.”

Có người vui mừng có người buồn, Diệp Ly cũng không để ý cái năm mươi lượng bạc đã ném đi kia, nhẫn nại chờ ván tiếp theo. Lúc này đây nàngvẫn đặt năm mươi lượng, là đại. Lại một lần nữa nhấc chén lên, vẫn làtiểu. Lần thứ ba, Diệp Ly thêm hai trăm lượng, vẫn áp đại. Đổ xúc sắckhông mất bao nhiêu thời gian chỉ mất khoảng một phút đồng hồ Diệp Ly đã ném đi gần 4000 lượng. Đổ khách bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìntiểu công tử ra tay hào phóng này, suy đoán đây là tiểu thiếu gia nhàquan lớn.

“Công tử, còn áp không?” Như Mi cười nhìn xem Diệp Ly hỏi.

Diệp Ly đưa tay ra sau, Ám Tam đứng tại sau lưng Diệp Ly ngoan ngoãnmóc ra một chồng ngân phiếu đưa đến trong tay Diệp Ly. Tất cả ngân phiếu lớn nhỏ chừng bốn vạn. Ám Tam nhìn xem Diệp Ly không hề đau lòng némngân phiếu tới mặt bàn, ra tay đủ xa xỉ đúng phong cách thiếu gia nhàgiàu, trong lòng co rút. Định Quốc Vương phủ có tiền, đúng vậy, nhưngbọn hắn hiện tại không có nhiều tiền ah. Thời điểm rời kinh, chủ tử chỉcầm tổng cộng có hai vạn lượng ngân phiếu cùng một ít bạc vụn vặn tạitrên người. Bốn vạn là rất nhiều, đủ cho bọn hắn một chuyến năm ngườithoải mái đi vài chuyến Nam Cương rồi. Nhưng phóng tới trong sòng bạc,bốn vạn lại không quá nhiều. Theo như cái tư thế này của chủ tử nhà hắn thì trong vòng một canh giờ có thể thua sạch.

Diệp Ly lúc này thêm chú, năm trăm lượng.

“Tiểu công tử áp đại hay là áp tiểu?” Như Mi hỏi.

Diệp Ly cười nói: “Bổn công tử không thích tiểu, vẫn áp đại.”

Vì vậy chúng đổ khách đều muốn thêm chú ngược lại hướng hắn vừa đặt,mọi người có mắt nhìn ra được vị này tiểu công tử kém may mắn. Đã thuarồi gần hết một vạn lượng, rốt cục Diệp Ly thoả mãn nở nụ cười. Đợi đếnlúc Như Mi lại một lần nữa giữ lại chén con xúc xắc lúc lắc mỉm cườilắc đầu nói: “Lần này, không cùng.” Mọi người hư âm thanh cùng tiếnghuyên náo trong Như Mi nhấc chén lên, “Ba cái sáu, thông sát!” Toàntrường một mảnh khóc thét.

Lại bắt đầu một vòng mới , Diệp Ly đã nâng tiền đặt cược lên một ngàn lượng một lần đặt. Lúc này đây lại khác không may lúc trước, Diệp Lygiống như thần trợ, “Tiểu!”

Nhấc chén con xúc xắc lên, một hai bốn, tiểu!

“Đại ”

5-5-6, đại!

“Đại!”

. . .

Không đến nửa canh giờ, trên mặt bàn trước mặt Diệp Ly đã chất đầydày đặc ngân phiếu và thỏi bạc. Ám Tam không biết từ chỗ nào đưa đến một cái ghế cho Diệp Ly ngồi xuống, Diệp Ly thoải mái dựa vào cái ghế dángtươi cười chân thành nhìn xem sắc mặt Như Mi càng ngày càng trắng, mangtheo nụ cười vô tội ném ngân phiếu trong tay ra, “Ba vạn lượng, tiểu!”

Ngón tay mảnh khảnh của Như Mi dừng thoáng một phát, chậm rãi mở chén con xúc xắc ra, mọi người trơ mắt chằm chằm vào chén con xúc xắc chậmrãi ly khai mặt bàn, “Một, một hai, tiểu!”

Ám Tam đứng tại sau lưng Diệp Ly lo lắng nhìn xem ngân phiếu trên bàn lại gia tăng lên. Lúc trước hắn lo lắng Vương phi đánh bạc xong thì bọn hắn xám xịt quay trở lại kinh thành, nhưng bây giờ lại lo lắng Vươngphi thắng quá nhiều thì bọn hắn sẽ không ra Thanh Phong Minh Nguyệt lâuđược.

Mặt không đổi sắc lấy tay gõ gõ, nhẹ nhàng thoải mái nhìn Như Mi thao tác, ” Đặt toàn bộ. Đại!”

Mọi người tại đây hít một hơi, ngân phiếu nén bạc trước mặt Diệp Lycộng lại chừng tầm mười vạn lượng. Nếu áp đúng rồi thì đương nhiên cáihầu bao tràn đầy, nếu áp sai rồi hơn mười vạn lượng bạc đã có thể nướcdội lá môn rồi. Cho dù ở trên sòng bài đều là kẻ có tiền cũng không cómấy người có can đảm áp hơn mười vạn lượng. Dù sao bạc của bọn hắn cũng là vất vả kiếm đến mà không phải từ trên bầu trời rơi xuống đấy. trêntrán bạch ngọc không tỳ vết của Như Mi bắt đầu toát ra mồ hôi, nhìn chằm chằm vào Diệp Ly, trong mắt đẹp tràn ngập khiếp sợ cùng với sự tìm tòinghiên cứu. Trước mắt bao người, thời gian dần qua thò tay mở ra chéncon xúc xắc, mọi người kinh kêu ra tiếng, “Ba cái ba!”

Như Mi tay run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Công tử thật là lợi hại.” Như Mi thần sắc thảm đạm mà nói.

Diệp Ly mỉm cười không nói. Năm đó vì ra một cái nhiệm vụ nằm vùng,nàng cố ý cùng một vị đổ vương học tập mấy tháng đổ thuật. Đối phươngcòn tán thưởng nàng rất có thiên phú đây này. Hơn nữa dùng nhãn lực cùng với thính lực của nàng, Như Mi không có khả năng gian lận trước mặtnàng. Đương nhiên, Diệp Ly cho rằng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là mộtnơi như vậy, nhà cái còn không đến mức vì hơn mười vạn lượng bạc mà gian lận. Nếu như vậy cũng quá có tổn hại tên tuổi Hàn Minh Nguyệt ThanhPhong Minh Nguyệt lâu rồi. Nhưng nếu nàng lại thắng thì không thể rờikhỏi nơi này, dù sao thanh danh Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng thanhdanh nổi danh như Thanh Phong Minh Nguyệt lâu của hắn.

“Vị công tử này, Lâu Chủ của chúng ta mời công tử vào bên trong mộtlát.” Lúc Diệp Ly đang do dự còn muốn tiếp tục hay không thì một cáiquản sự bộ dạng nam tử thanh niên đi ra, chắp tay cười nói với Diệp Ly.

Nhãn châu của Diệp Ly xoay động, cười nói: ” Công tử Minh Nguyệt chomời, là tam sinh hữu hạnh của bổn công tử. Nhưng. . . Thanh Phong MinhNguyệt lâu sẽ không mưu tài sát hại tính mệnh đi?”

Khóe miệng nam tử thanh niên co giật thoáng một phát, cười có hơi miễn cưỡng, “Công tử nói đùa.”

Diệp Ly đứng dậy, tiện tay kín đáo đưa ngân phiếu cho Ám Tam, rồi sau đó phủi phủi quần áo trên người cười nói: “Thỉnh dẫn đường.”

Nam tử thanh niên mang theo Diệp Ly di chuyển mấy vòng tiến vào tiểuviện ở phía sau sòng bài, lụa mỏng bên trên Lâm Hồ Thủy các lượn lờ,tiếng đàn boong boong dễ nghe chảy xuôi theo.

“Lâu Chủ.”

“Lui ra đi, sao vị công tử này không tiến vào đi.” Tiếng đàn tạmdừng, ở bên trong Thủy Các truyền ra giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe,nghe vào trong tai thì Diệp Ly hơi nhíu mày. Nhìn thấy nam tử thanh niên cung kính mà cáo lui, Diệp Ly cười vang nói: “Minh Nguyệt Lâu chủ tương mời, tại hạ tam sinh chi hạnh.” Dứt lời vứt một cái ánh mắt cho Ám Tamlưu ở bên ngoài, nhấc chân đi vào tầng tầng rèm cửa.

Ở bên trong Thủy Các, một nam tử tuấn mỹ mặc bộ cẩm y đỏ sậm miễncưỡng nghiêng tựa vào cầm ở bên cạnh bàn, giữa lông mày tuấn mỹ hiện lên hương vị tà mị. Thấy Diệp Ly tiến đến khiêu mi cười nói: “Không nghĩtới có thể thắng được Như Mi lại là một vị tiểu công tử như vậy, thật sự là khó được thiếu niên anh kiệt. Dám hỏi cao tính đại danh của côngtử?” Diệp Ly cười nói: “Không dám, chút tài mọn không đáng nhắc đến.Chính là họ Sở, Quân Duy.”

“Sở Quân Duy? Tên rất hay. Chỉ là. . . Tại hạ lại không có nghe nóiĐại Sở có nhà ai họ Sở có một công tử khí độ như thế. Nếu nói là TâyLăng Sở thị. . . Xem dung mạo của công tử thì lại không giống người Tây Lăng.” Hàn Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Ly vừa đánh giá vừa nói. Diệp Ly cũng không để ý, tự tại tìm một chỗ mà ngồi xuống, cười nói:“Nhà nghèo chi gia, không dám làm phiền Minh Nguyệt công tử.”

Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nhà nghèo chi gia? Bổn công tử nhìn xem không giống.”

Diệp Ly đong đưa cây quạt, thong dong mỉm cười nói: “Đây có gì kỳquái đấy, tại hạ thấy công tử cũng không giống công tử Minh Nguyệt trong truyền thuyết.”

“Ah?” Hàn Minh Nguyệt thú vị khiêu mi, trong đôi mắt lại hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, “Không biết công tử đã nghe nói công tử MinhNguyệt có bộ dáng gì hay sao?”

Diệp Ly cười nói: “Nghe nói công tử Minh Nguyệt phong độ nhẹ nhàng,tuấn lãng bất phàm. Chính là công tử thế gian khó gặp.” Hàn Minh Nguyệtgiống như bất mãn cau mày nói: “Chẳng lẽ bổn công tử lại để cho Sở côngtử thất vọng rồi sao?” Diệp Ly cười nói: “Tại hạ biết, công tử MinhNguyệt tuyệt đối sẽ không ngồi như vậy trước mặt người xa lạ như côngtử.” Nhìn nam tử tuấn mỹ ngồi chồm hỗm tại cầm bên cạnh bàn phong cáchlười biếng tà khí, trong lòng Diệp Ly cũng không khỏi than nhẹ. Chỉ cầnnói đến dung mạo bên ngoài, hai huynh đệ Hàn Minh Nguyệt và Hàn MinhTích gần giống nhau. Nếu quả thật có thể muốn lừa gạt người khác thìchắc cũng lừa gạt được. Nhưng người trước mắt hiển nhiên cũng không có ý định che dấu, hoặc là hắn cũng không cho rằng một cái thiếu niên mườiba mười bốn tuổi lạ lẫm sẽ gặp qua Hàn Minh Nguyệt. Chỉ tiếc nàng khôngchỉ bái kiến Hàn Minh Nguyệt mà ngay cả hắn Hàn Minh Tích cũng đã gặprồi.

“Xem ra Sở công tử đã cho rằng bổn công tử không phải Hàn MinhNguyệt?” Hàn Minh Tích đứng lên thân ra, mắt lộ ra ánh sáng lạnh khônghề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ly.

Diệp Ly mỉm cười nói: “Công tử cần gì phải tức giận, công tử dùngdanh nghĩa công tử Minh Nguyệt lừa gạt tại hạ tiến đến, người nên tứcgiận chẳng lẽ không phải là tại hạ sao?”

Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng, “Sở công tử cần gì phải giả vờ giả vịt, ngươi ở bên trong Minh Nguyệt lâu bỏ ra số tiền lớn như thế khôngphải là muốn khiến cho Lâu Chủ chú ý đến ngươi sao? Hiện tại có thể nóilý do cho bổn công tử nghe một chút, nói không chừng tâm tình bổn côngtử tốt sẽ đáp ứng ngươi thì sao.”

Diệp Ly khiêu mi, “Công tử làm được Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ? Hoặc là nói. . . Công tử làm được Thiên Nhất các chủ chứ?”

Ba chữ Thiên Nhất các vừa ra, ánh mắt Hàn Minh Tích lập tức như kiếmbắn về phía Diệp Ly, tà khí trên khuôn mặt tuấn tú lập tức có thêm vàiphần lãnh ý, “Ngươi đến cùng là người nào?” Trên đời này không ít ngườibiết rõ Thiên Nhất các, biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu…. Nhưng biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ cùng Thiên Nhất Các chủ là cùng mộtngười thì tuyệt đối không nhiều lắm. Diệp Ly cúi đầu nói: “Công tử hỏitại hạ trước thì cũng nên nói cho tại hạ đến cùng có làm chủ được haykhông? Vạn nhất tại hạ tốn sức miệng lưỡi nói rồi công tử lại không làmchủ được, đây chẳng phải là lãng phí thời gian của nhau?”

Hàn Minh Tích tức giận trừng mắt với Diệp Ly, hừ nhẹ nói: “Hàn MinhNguyệt bây giờ không có ở Giang Nam, vô luận là Thanh Phong Minh Nguyệtlâu hay Thiên Nhất các bổn công tử cũng có thể làm chủ. Ngươi đã hiểu?”

Diệp Ly vỗ tay cười nói, “Như thế rất tốt, còn không có thỉnh giáo đại danh của công tử.”

“Hàn Minh Tích.” Hàn Minh Tích cắn răng nói, đương nhiên hắn không sẽ nói cho hắn ta biết hắn tên hiệu tên gì, dù sao tên tuổi công tử PhongNguyệt vô luận đối với nam nhân hay là đối với nữ nhân mà nói cũng không phải cái thanh danh tốt gì.

Diệp Ly đưa tay vuốt vuốt mi tâm, trầm ngâm nói: “Hóa ra là công tửPhong Nguyệt đấy. . . Huynh đệ sao? Khó trách lại giống công tử MinhNguyệt như thế.”

“Ngươi đã gặp đại ca của ta?” Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm vào nàng mà cau mày nói.

Diệp Ly bất động thanh sắc, mỉm cười nói: “Cái này sao. . . tại hạ đã gặp qua một lần lúc công tử Minh Nguyệt còn trẻ, trí nhớ tại hạ rất tốt lại luôn ngưỡng mộ phong thái của công tử Minh Nguyệt.” Hàn Minh Tíchbĩu môi, đại ca của hắn lúc thiếu niên hoàn toàn chính xác rất náo độngđấy, chỉ là tại Sở kinh, cho nên người Giang Nam biết cũng không nhiềulắm. Song. . . Lúc đó tiểu tử trước mắt này có năm tuổi mà? Diệp Ly cũng mặc kệ Hàn Minh Tích suy nghĩ cái gì, “Tại hạ đường xa mà đến, ngay cảchén trà mà công tử cũng không chịu cho, đây cũng không phải là đạo đãikhách.”

Hàn Minh Tích theo dõi hắn nửa ngày, rồi xả ra một nụ cười âm trầm,“Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, trước thắng bổncông tử đã rồi nói sau!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.