Edit: Theresa thaiBeta: Sakura” Thủ pháp của Vương Phi thật tốt.” Tiện tay giải quyết một tên thích khách cuối cùng, Gia Luật Dã quay đầu lại nhìn Diệp Ly rồi khen. Mớivừa rồi, thích khách kia cách Dao Cơ quá gần, hơn nữa hơi lệch với vịtrí của Định Vương Phi, Định Vương Phi ném ngọc bội tới, có thể vừa lúcđánh bay ám khí ra ngoài mà không thương tổn đến Dao Cơ, đây tuyệt đốikhông phải bằng vận khí là có thể làm được. Nhãn lực, thủ pháp, lực đạo, thiếu một thứ cũng không được.
Diệp Ly lại không thèm để ý tới lời khen tặng của Gia Luật Dã, mớivừa rồi bên người nàng cũng không có cái gì thích hợp để làm ám khí,tiện tay tháo một khối ngọc bội trên người Mặc Tu Nghiêu xuống ném rangoài, lúc này người cứu về rồi mới có thời gian rảnh để lo lắng đếnngọc bội của Mặc Tu Nghiêu. Dù sao có thể để cho hắn đeo theo bên mìnhkhẳng định không phải là món đồ tầm thường gì. Cất bước đi tới chỗ ngọcbội vỡ rớt xuống, Mặc Tu Nghiêu kéo nàng lại, nhướn mày nói: “Làm cáigì?”
Diệp Ly áy náy nói: “Ta đi xem khối ngọc bội kia một chút, cái kia. . . Không quan trọng đi?”
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, mỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Nếu như quan trọng thì nên làm cái gì bây giờ?”
Diệp Ly buồn rầu nhíu mày lại, nếu như chỉ là giá trị xa xỉ vậy còndễ nói, nếu là có cái tác dụng đặc biệt gì hoặc ý nghĩa kỷ niệm đặcbiệt, vậy thì phiền toái.
Nhìn Diệp Ly tội nghiệp đang nhìn mình, tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2230034/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.