Trên diễn võ trường của Định Quốc Vương phủ, Gia Luật Dã nhíu mày chuyên chú nhìn nữ tử áo trắng ở đối diện. Hai người ai cũng không ra tay trước, nhìn nữ tử trầm tĩnh mà sắc bén trước mắt, trên mặt Gia Luật Dã bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại âm thầm kinh hãi. Hiện tại có lẽ hắn đã hiểu tại sao năm ngoái vị công chúa Lăng Vân tiễn thuật xuất thần kia phải thua ở trong tay một Định Quốc Vương phi ngay cả cầm cung cũng không thuần thục. Cao thủ so chiêu, khảo nghiệm không chỉ là thể lực, tốc độ, chiêu thức cùng với nội lực, quan trọng hơn còn có quyết tâm tất thắng và khí thế áp đảo đối thủ. Nữ tử đối diện võ công rốt cuộc cao bao nhiêu thì Gia Luật Dã không rõ ràng lắm, nhưng chỉ bằng một phần khí độ thấy biến không sợ hãi và khí thế trầm tĩnh, trong đôi mắt lưu động như lưỡi dao sắc bén. Tâm cảnh này của Định Quốc Vương phi cũng đã đủ để đứng hàng ngũ cao thủ nhất lưu.
Không khí trên diễn võ trường dần dần ngưng trọng, Gia Luật Dã nhíu nhíu mày trở tay từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm nói: “Vương Phi mời!”
Gia Luật Dã không khỏi ở trong lòng cười khổ, xem ra Định Quốc Vương phi này đã quyết định chủ ý muốn cho hắn xuất thủ trước. Lúc trước nói muốn tỷ võ với Diệp Ly, ngoại trừ muốn đi vào xem một chút nhưng thật ra chủ yếu muốn đùa nàng mà thôi, hết lần này tới lần khác hiện tại lộng giả thành chân (làm giả hóa thật),không muốn cũng không được. Bất đắc dĩ nhún vai, Gia Luật Dã cười nói: “Đã như vậy, Tiểu Vương cũng không khách khí.”
Nhuyễn kiếm trong tay vung lên không trung kéo ra một đóa kiếm hoa, Gia Luật Dã lấy một chiêu thức cực kỳ bình thường bắt đầu đâm tới Diệp Ly. Diệp Ly khẽ cau mày, nghiêng người thật nhanh, trong tay áo một đạo hàn quang xẹt qua, chủy thủ chém sắt như chém bùn đâm tới nơi trái tim Gia Luật Dã. Thuận tay ra mấy chiêu, rốt cục Gia Luật Dã thu hồi nhẹ nhàng thoải mái trong mắt. Hắn đã hiểu tại sao Diệp Ly dám hào phóng mời hắn như vậy, cũng không phải tự cho là đúng, ngạo mạn và ngu ngốc, mà quả thật nàng có cái thực lực lực lượng ngang với đối thủ này. Trong mấy chiêu đó, Gia Luật Dã đã phát hiện nếu như mình kiên trì dùng một bộ kiếm pháp bất ôn bất hỏa như vậy căn bản không thể nào đánh bại nữ tử áo trắng nhìn như nhỏ nhắn nhu nhược trước mắt này. Chiêu thức của Diệp Ly bén nhọn nhanh nhẹn, nhiều chiêu giấu diếm sát cơ. Hoàn toàn khác với các chiêu thức của nữ tử luôn mang theo vài phần ôn nhu, nàng hoàn toàn không so đo chiêu thức có đẹp hay không, duy nhất để ý rằng chiêu thức có tác dụng hay không. Vừa bắt đầu đã ra chiêu kết liễu kẻ địch để cho Gia Luật Dã khó có được chút bó tay bó chân.
Hiểu thực lực Diệp Ly nên Gia Luật Dã cũng không còn muốn nhường, nhuyễn kiếm trong tay vung lên chiêu thức bén nhọn cũng đi theo. Người Bắc Nhung trời sinh tính dũng mãnh, vốn không thích hợp học binh khí âm nhu như nhuyễn kiếm, nhưng kiếm pháp của Gia Luật Dã lại học tốt vô cùng. Nhưng từ đêm hắn và Mộc Dương so chiêu, Diệp Ly cũng đã nhìn ra, Gia Luật Dã cũng không phải là thành thạo âm nhu , cương dương một đường công phu cũng vô cùng cao, có thể nói là khó được cao thủ có võ công cương nhu hợp thành một thể.
Trong diễn võ trường, hai người càng đấu khó phân thắng bại. Ngoài diễn võ trường, Mặc tổng quản chuyên chú nhìn hai người đang đánh nhau, trong mắt thâm trầm của lão vừa lo lắng vừa tràn đầy vui mừng. Hiện nay Định Quốc Vương phủ nhìn như phong quang vô hạn kì thực nguy cơ giấu diếm, rất cần một Vương Phi thông tuệ quyết đoán. Hôm nay xem ra Vương Phi không chỉ là thông tuệ kiên nghị, ngay cả võ công cũng có thể được xưng tụng là nhất lưu, điều này làm cho Mặc tổng quản vui mừng không thể không ở trong lòng cảm động và cảm tạ Định Quốc Vương phủ lịch đại tổ tiên phù hộ.
Trong nháy mắt đã trên trăm chiêu, Gia Luật Dã nhìn nữ tử trầm tĩnh đối diện ngay cả hơi thở đều không thấy chút hỗn loạn nào thì trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Hình như nữ nhân trước mắt này luôn mang kinh ngạc cho mình. Vốn cho rằng ngay cả chiêu thức bén nhọn nhưng cuối cùng Diệp Ly cũng chỉ là nữ tử, nhất định thể lực không bằng nam tử, hơn nữa Gia Luật Dã vừa bắt đầu cũng đã nhìn ra nội lực của Diệp Ly cũng không thâm hậu, chỉ cần thời gian kéo lâu một chút cho dù chiêu thức của nàng có tinh diệu thế nào đi nữa cũng không làm được gì cả. Lại không nghĩ rằng đã qua lâu như vậy nhưng ngay cả một chút thần sắc mỏi mệt cũng không thấy, giống như có thể cứ vĩnh viễn không ngừng nghỉ triền đấu tiếp. Ánh mắt Gia Luật Dã hơi tối lại, trường kiếm trong tay thật nhanh xẹt qua một đạo cầu vồng, cả người nhảy lui ra sau. Ánh mắt Diệp Ly chợt lóe, bình tĩnh đứng lại không có tiếp tục đuổi theo nữa. Thấy nàng thu tay lại, trong lòng Gia Luật Dã âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cũng không thể gây tổn thương cho người càng không thể giết người, còn đánh tiếp như vậy vô luận thắng thua khó coi đều là mình.
“Không nghĩ tới Định Vương Phi thân thủ mạnh mẽ, Tiểu Vương bội phục.” Trở tay thả nhuyễn kiếm lại bên hông, Gia Luật Dã cười vang nói.
Diệp Ly nhàn nhạt ngưng mi nói: ” Nếu Vương tử cảm thấy đủ rồi thì xin mời đi tiền sảnh uống trà, đến lúc đó chúng ta bàn chính sự.”
Gia Luật Dã không sao cả gật đầu, Mặc tổng quản đứng ở một bên lúc này mới tiến lên mời Gia Luật Dã đi tiền thính.
Diệp Ly trở về phòng đổi một bộ quần áo, lại một phen đánh võ mồn với Gia Luật Dã. Vị vương tử Bắc Nhung này không hề giống hình tượng người Bắc Nhung trong lòng người Đại Sở, khách quan mà nói càng giống người Đại Sở và Tây Lăng. Giảo hoạt, nhạy cảm, đang mang ích lợi thì không nhượng chút nào. Hai người hướng về phía danh sách Diệp Ly trước đó sửa sang lại tốt, ngươi tới ta đi thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí chốt nhân tuyển hòa thân ở trên người Quận chúa Dung Hoa, cháu gái Liễu quý phi Liễu gia Liễu Du cùng với cháu gái nhỏ nhất của lão Vương Gia bá phụ duy nhất của Mặc Cảnh Kỳ Quận chúa Tinh Nghi. Nhưng Tinh Nghi Quận chúa là cháu gái còn sống duy nhất của lão Vương Gia, năm nay cũng vừa mới mười ba. Chỉ sở dĩ thêm vào nàng chỉ vì để cho danh sách đẹp mắt một chút thôi, đơn giản là Đại Sở hoàng thất từ trước đến nay nam nhiều nữ ít, có thể lấy ra Công chúa, Quận chúa căn bản không có. Như vậy đại khái cũng chính là cái bộ dáng này thôi, vô luận là nhìn trên mặt lão Vương Gia hay là Quận chúa Tinh Nghi quá nhỏ tuổi, người cũng không khỏe. Cuối cùng nhân tuyển chỉ sợ vẫn chọn một trong hai người Quận chúa Dung Hoa và thiên kim Liễu gia.
Gia Luật Dã phải tự mình nhìn thấy ba người này rồi sau đó mới có thể quyết định. Diệp Ly cũng không có ý kiến gì, nàng có thể nói động Gia Luật Dã chỉ chọn lựa ba người đi xem đã rất tốt. Nếu để cho Gia Luật Dã đều nhìn tất cả thiên kim tham gia tuyển chọn, quyền quý thế gia trong kinh thành này ngày đều không cần qua. Nói vậy lần này chờ đội ngũ rước dâu của Bắc Nhung vừa đi, trong kinh thành này lại muốn làm không ít chuyện vui.
Tiễn đi Gia Luật Dã, Diệp Ly còn chưa kịp đứng dậy trở về phòng, bên dưới đã có người tới bẩm báo, Dao Cơ cô nương cầu kiến. Lấy thân phận Dao Cơ thì không thể nào như Gia Luật Dã trước được mời vào trong phủ chờ bẩm báo vương gia vương phi. Nàng ấy chỉ có thể chờ ở bên ngoài phủ đợi Vương phi gặp hoặc không được gặp. Diệp Ly nghe thấy sửng sốt, hai ngày này bận rộn nên quên mất chuyện tình của Dao Cơ. Nhíu nhíu mày nói: “Mời nàng ấy vào đi.”
Chỉ chốc lát sau, Dao Cơ đi theo nha đầu dẫn đường đến. Khác với bình thường trang điểm xinh đẹp, lần này Dao Cơ chỉ mặc áo thu hương tầm thường, nhìn qua thiếu mấy phần xinh đẹp lại thêm mấy phần thanh tú giống như là có mấy phần hương vị nữ tử tầm thường đàng hoàng.
“Bái kiến Vương Phi.” Dao Cơ cúi đầu mỉm cười hành lễ.
Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Miễn, có chuyện gì ngồi xuống nói đi.”
Dao Cơ ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng tạ ơn nói: “Ta thật không nghĩ tới Vương Phi còn bằng lòng gặp ta.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu ngươi chắc chắn ta sẽ không gặp thì sao ngươi lại tới?” Mặc dù gặp gỡ không nhiều lắm, nhưng Diệp Ly nhìn ra được Dao Cơ là một nữ tử cực kỳ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không để mình mất thể diện.
Dao Cơ ngẩn ra, cười khổ gật gật đầu nói: “Vương Phi nói rất đúng.”
Diệp Ly nhìn dung nhan nàng gầy gò tái nhợt, do dự một chút mới hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
Dao Cơ cười nhạt một tiếng, nói: “Còn có cái gì có khỏe hay không ? Hôm nay ta mặt dày đến đây đúng là có chuyện muốn thỉnh cầu Vương Phi hỗ trợ.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Ngươi nói đi, nếu ta có thể giúp được…, nhất định nghĩa bất dung từ.”
Dao Cơ nói: “Ta định đóng cửa Khuynh Thành phường, nhưng. . . Một mình ta thì không sao nhưng trong Khuynh Thành phường còn có rất nhiều cô nương. . . Các nàng đều là mệnh khổ, nếu không phải quản các nàng ở trong lâu tử tốt khác, còn có một số lại không biết muốn lưu đi nơi nào. Vốn là ta có lỗi với các nàng. . . Cho nên ta muốn hỏi Vương Phi, Định Vương Phủ có nguyện mua Khuynh Thành phường không, Dao Cơ nguyện ý bán ra nửa giá, chỉ cần có thể hơi trông nom một số lão nhân trong Khuynh Thành phường.”
Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Khuynh Thành phường được xưng thanh lâu đệ nhất kinh thành, chỉ cần ngươi muốn bán thì đảm bảo có nhiều người cướp mua. Ngươi cần gì. . . . . .”
Dao Cơ cười có chút khổ sở, nhìn Diệp Ly nói: “Trong kinh thành này có thể mở thanh lâu làm ăn đều là dạng người gì ta còn có thể nào không biết? Khuynh Thành phường rơi vào trong tay những người đó còn không biết bị chà đạp thành hình dáng ra sao đây. Với lại. . . Ta hi vọng tin tức Khuynh Thành phường đổi chủ nhân có thể ít nhất nửa năm sau mới truyền đi ra ngoài.”
Diệp Ly ngưng mi, lập tức hiểu dụng ý của Dao Cơ, “Ngươi. . . Có tính toán gì không?”
Dao Cơ cúi đầu, vô ý thức khẽ vuốt một chút bụng vẫn bằng phẳng như cũ, cười yếu ớt nói: “Đi phía Nam xem một chút đi. Khí hậu ở phía nam thoải mái hơn kinh thành nhiều, không phải sao? Mấy năm này ta cũng để dành khá nhiều tiền, coi như chỉ ăn uống khoái lạc cả đời cũng không thành vấn đề.”
Diệp Ly khẽ cau mày, nàng hỏi tự nhiên không phải là vấn đề tiền, cho dù là vũ cơ đến trình độ Dao Cơ này đều hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền. Nhưng không nói hiện tại phía nam cũng không ổn định, chỉ nói hiện tại thân thể Dao Cơ sẽ thích hợp ngàn dặm xa xôi đi đến Giang Nam sao. Vuốt vuốt mi tâm, Diệp Ly đổi đề tài hỏi: “Phượng Tam đã hồi kinh rồi, ngươi còn chưa gặp hắn đi?”
Dao Cơ cười nói: “Sáng sớm hôm qua hắn đến gặp ta, có điều hắn cũng rất bận . Cho nên. . . Vương Phi, chút chuyện loạn thất bát tao này của ta cũng không cần nói cho hắn biết.”
Diệp Ly nói: “Ta nghĩ đến ngươi và Phượng Tam quan hệ không tệ.”
Dao Cơ cười nói: “Phượng Tam công tử là bằng hữu của ta, duy nhất. . . Bằng hữu chân chính. Vương Phi không cần thử dò xét ta, Phượng Tam công tử cũng không có cái loại ý tứ này với ta, dĩ nhiên ta cũng vậy thật coi hắn làm bằng hữu. Chúng ta chẳng qua là. . . Coi như là đồng bệnh tương liên đi.”
Diệp Ly nhẹ nói tiếng xin lỗi, nàng biết trong lòng Phượng Chi Dao có một người, nhưng lại chưa từng có nghe Phượng Tam hoặc bất luận kẻ nào nhắc tới quá người này. Có lẽ Mặc Tu Nghiêu biết, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Phượng Tam, Mặc Tu Nghiêu không chủ động nói cho nàng biết thì nàng cũng sẽ không đi hỏi.
Dao Cơ hào phóng lắc đầu cười nói: “Ta biết Vương Phi quan tâm ta, nhưng chuyện như vậy thật không cần nói cho Phượng Tam. Mặc dù Phượng Tam công tử thoạt nhìn đối với cái gì đều bộ dạng mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không thèm để ý),nhưng lại ghét ác như cừu. Hắn định muốn đi tìm Mộc thế tử, ta đã nói cho hắn biết chúng ta cũng sớm đã nói rõ, cho nên hôn sự Mộc Dương Hầu phủ cùng với Tôn gia căn bản không liên quan tới ta.”
“Ngươi muốn lưu lại đứa bé?” Diệp Ly cau mày nói. Dao Cơ nói nhiều như vậy nếu như nàng vẫn không hiểu nàng ấy có ý gì thì nàng sống mấy năm này cũng là uổng phí. Không phải nàng tâm địa ác độc, mà do thời đại này, không nói thân phận Dao Cơ, chính là nữ tử bình thường chưa lập gia đình mà muốn sinh con cũng không tốt, lại càng không tốt với tương lai của đứa bé.
Dao Cơ nhìn nàng, dung nhan mỹ lệ xẹt qua một tia ôn nhu nhàn nhạt, gật đầu nói: “Đúng vậy , đây là đứa con của ta mà. Vương Phi cứ việc yên tâm, nếu như ta đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt với Mộc Dương thì tương lai tuyệt đối sẽ không lấy đứa bé này làm bè dây dưa không rõ. Lần rời đi kinh thành sau này. . . Ta không có ý định trở về. Tìm chỗ không có ai biết mai danh ẩn tích cũng có thể sống qua cả đời.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Ta cũng không có ý tứ này. Chẳng qua ngươi có suy nghĩ qua hay không, sau khi đứa con sinh ra thì sẽ như thế nào? Tương lai cuộc sống của ngươi làm sao bây giờ? Cho dù ngươi một mình nuôi dưỡng con trưởng thành, cũng có đầy đủ tiền bạc chi tiêu. Nhưng sau khi đứa con trưởng thành thì sao, nữ nhi xuất giá, nam nhi tiền đồ tương lai, cái nào không cần gia thế trong sạch? Dao Cơ, cái thế gian này cũng không khoan dung với nữ tử.” Trên thực tế nàng nói vẫn là xa, nói gần chút như dung mạo tài năng của Dao Cơ, cho dù đến địa phương thâm sơn cùng cốc cũng không giấu được, nếu ở thành thị phồn hoa thì nữ tử tuyệt sắc một thân một mình càng không thể sống nổi.
Thần sắc Dao Cơ ảm đạm, trong đôi mắt tràn đầy bi ai và bất đắc dĩ. Bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ vỗ về bụng, cắn răng nói: “Ta đều biết hết, nhưng. . . nhưng đây là con của ta mà. . .”
Diệp Ly không phản bác được, nữ tử thời đại này cũng không phải là những nữ tử dễ dãi coi sẩy thai làm ăn cơm giống kiếp trước kia. Dù là Dao Cơ thân đang ở phong trần thì vẫn luôn mền lòng với đứa bé, huống chi đây là con của nàng cùng với người yêu của mình. Lấy tính tình Dao Cơ chịu ủy thân Mộc Dương tất nhiên rất yêu hắn, đáng tiếc dù là nữ tử như vậy cũng vẫn có thời điểm không hề lý trí.
Trầm mặc chốc lát, Dao Cơ ngẩng đầu lên nói với Diệp Ly: “Vương Phi nói Dao Cơ đều hiểu, đa tạ Vương Phi quan tâm, chẳng qua là. . . Chuyện đứa bé thì ta đã quyết định. Không biết Khuynh Thành phường. . . . . .”
Diệp Ly khẽ thở dài, gật đầu nói: ” Ta mua Khuynh Thành phường, nếu như ngươi đã hạ quyết tâm thì ta cũng không nói nhiều nữa. Ngươi bảo trọng. Chút nữa ta kêu người ta đưa ngân phiếu qua cho ngươi.”
Dao Cơ cảm kích nói: “Đa tạ Vương Phi.”
Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, “Bảo trọng.”
“Cáo từ.”
Tiễn đi Dao Cơ, Diệp Ly vẫn ngồi ở trong khách sảnh xuất thần, ngay cả Mặc Tu Nghiêu vào cũng không có phát hiện.
“A Ly nghĩ cái gì mà mất hồn như thế?” Mặc Tu Nghiêu cười hỏi.
Diệp Ly lắc đầu, kể lại chuyện mua Khuynh Thành phường, nhưng giấu lại chuyện Dao Cơ mang thai. Đương nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không quan tâm nữ tử thanh lâu, gật đầu cười nói: “Khuynh Thành phường cũng là địa phương khá tốt. Mặc dù trước kia Phượng Tam cũng thường xuyên lợi dụng Khuynh Thành phường thu thập tin tức, nhưng rốt cuộc vẫn là của người khác nên hắn vẫn phải cố kỵ giao tình với Dao Cơ. Chúng ta mua lại cũng được, nhưng. . . Không thể đặt dưới danh nghĩa Định Vương Phủ.”
Diệp Ly gật đầu, nàng cũng không định mang danh Định Vương Phủ để mua, “Chút nữa ta để cho Minh Tích đi làm.” Đặt dưới danh nghĩa Sở Quân Duy, cũng không có quá làm người khác chú ý cũng sẽ không chọc người hoài nghi. Nếu có người đi thăm dò, thì tất nhiên sẽ tra được Sở Quân Duy có mấy cửa hàng không lớn không nhỏ ở khắp nơi, trong đó kiếm lợi nhiều nhất là ở trong thành Quảng Lăng.
Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, ngồi vào bên cạnh Diệp Ly nói: “Hôm nay động thủ cùng với Gia Luật Dã?”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Tiện tay so chiêu thôi. Có điều vị Gia Luật vương tử này thật là không giống người Bắc Nhung.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Thân ở hoàng thất vô luận Bắc Nhung hay Đại Sở đều tránh không được lục đục với nhau. Hắn có thể ở trong nhiều nhi tử của Bắc Nhung Vương như vậy bộc lộ tài năng, tâm kế thủ đoạn tự nhiên không phải là bình thường có thể so sánh. Nhưng. . . Dám ở Định Vương Phủ càn rỡ, Bổn Vương hơi xem nhẹ hắn. Chẳng qua là không biết hắn đã chuẩn bị kỹ cho việc đắc tội với Bổn Vương hay không?”
Diệp Ly kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu, nghĩ lại lập tức hiểu tâm tư của hắn, chẳng qua là cười nhạt cũng không khuyên hắn, “Nhân tuyển hòa thân đại khái đã định rồi, không phải là Quận chúa Dung Hoa thì chính là Liễu tiểu thư, nhưng ta đoán Quận chúa Dung Hoa có thể cao hơn một chút. Đến lúc đó còn có ầm ĩ.”
Bàn về thân phận Quận chúa Dung Hoa cao hơn Liễu tiểu thư, bàn về dung mạo thì Quận chúa Dung Hoa cũng là mỹ nữ trong kinh thành. Huống chi lấy tư thế Liễu gia hiện nay đúng như mặt trời giữa trưa, chỉ sợ cũng sẽ không muốn gả một đích nữ đi ra ngoài. Dù sao coi như là thành Thái Tử Phi đó cũng là trời cao hoàng đế ở xa, cũng sẽ không có quá nhiều trợ giúp thực chất với Liễu gia. Chỉ sợ là Liễu gia hôm nay càng cần phải đám hỏi với các quyền quý thế gia. Mà tuy nói Quận chúa Dung Hoa là ái nữ của công chúa Chiêu Nhân, vậy thì như thế nào? Hôn sự của công chúa Chiêu Nhân cũng không thể tự chủ lại càng không cần phải nói tới con gái.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Các nàng ấy thích làm ầm ĩ thì cứ ầm ĩ, nàng không cần để ý tới. Nếu không được thì hãy giao cho vị kia trong cung. Nếu thấy phiền có thể đi gặp Hoàng cô một chút, chúng ta ra kinh ở mấy ngày cũng được.”
Diệp Ly nhớ tới mấy tinh anh bị mình nhét vào trong sơn cốc ở Hắc Phong Sơn, không khỏi cười một tiếng nói: “Cũng tốt, mấy ngày nữa vừa lúc ta muốn đi ra ngoài làm mấy việc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]