Ở lại nơi sơn dã yên bình mà cách biệt này, cùng với sự điều trị của Lâm đại phu, thân thể Diệp Ly ngày một tốt dần lên. Đối với việc ở một sơn thôn ngăn cách với bên ngoài lại có một Lâm đại phu y thuật như vậy, Diệp Ly không khỏi bất ngờ. Tính cả danh y như Trầm Dương, Diệp Ly cũng đã gặp không ít đại phu có y thuật cao minh, nhưng cho dù như vậy thì nàng cũng không thể không thừa nhận, y thuật của vị Lâm đại phu không có danh tiếng gì này tuyệt đối cũng có thể được xưng tụng là số một số hai đấy. Diệp Ly từng tận mắt nhìn thấy ông ta dùng thủ pháp gọn gàng lưu loát mà nối xương bôi thuốc cho một thanh niên trong thôn lên núi săn thú bị té gãy chân, vốn nàng cảm thấy cậu ta nhẹ nhất cũng sẽ khập khiễng, vậy mà một tháng sau đã có thể tự do đi lại, mặc dù còn hơi bất tiện nhưng nhiều nhất cũng chỉ cần tu dưỡng hai ba tháng là đã có thể bước đi như bay.
Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Ly, Lâm đại phu có chút đắc ý nhìn nàng nói: “Y thuật của lão phu sao người phàm các ngươi có thể tưởng tượng được?”
Diệp Ly co rút khóe miệng, cúi đầu xem tiếp đống lớn sách thuốc mà trước đó Lâm đại phu ném cho nàng. Hiện nay em bé đã hơn bảy tháng rồi, Lâm đại phu chăm sóc nàng hơn một tháng qua, liếc mắt nhìn cái bụng tròn đã vượt mặt của nàng hừ hừ nói: “Tiểu tử này đúng là mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229898/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.