Cuối cùng chuyện Lôi Đằng Phong lấy kết quả Trấn Nam Vương thỏa hiệp giải quyết viên mãn, trong đó kể cả khế ước Tây Lăng với Mặc gia quân ký tên ngưng chiến trong vòng năm năm, còn có liên hệ mậu dịch của Tây Lăng và Tây Bắc, hơn nữa thành lập hiệp nghị con đường thương nghiệp nối thẳng Tây Vực. Cùng với Tây Lăng hàng năm dùng giá thấp bán ra số lượng mỏ đồng cùng với quặng sắt nhất định cho Tây Bắc làm đền bù tổn thất việc làm của Lôi Đằng Phong tại Tây Bắc lần này, vân vân. Đến Tây Bắc một chuyến, Trấn Nam Vương có thể nói là không chiếm được chút tiện nghi, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo Lôi Đằng Phong rời khỏi Ly thành trở lại Tây Lăng. Chỉ là đội ngũ vốn quy mô lớn mà đến, lúc trở về chỉ còn lại không đến một nửa nhân mã.
Thái tử Bắc Nhung và Thất vương tử và Lê Vương Đại Sở muốn đàm phán như thế nào Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không hỏi đến, mà giao cho Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ đi xử lý. Diệp Ly cùng với Mặc Tu Nghiêu đều có mười phần tin tưởng năng lực của hai người, đương nhiên sẽ không lo lắng bọn hắn sẽ để Mặc gia quân chịu thiệt. Sau khi Trấn Nam Vương rời khỏi, ba huynh muội Lăng Thiết Hàn sống nhờ tại Định Vương phủ cũng cáo từ. Tuy Bệnh thư sinh bệnh lâu chưa lành sắc mặt vẫn ẩn ẩn khó coi, nhưng nghe hơi thở của hắn tựa hồ đã khá hơn trước nhiều. Lăng Thiết Hàn và Lãnh Lưu Nguyệt tầm đó dường như vẫn còn có chút cổ quái cứng ngắc, nhưng chuyện đó không liên quan đến Diệp Ly.
Không đến vài ngày, Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ đã giải quyết xong mấy người còn lại. Lúc này Mặc gia quân không chỉ đã nhận được vô số chỗ tốt trên thực chất, càng khiến cho quyền quý các quốc gia đều đã hiểu được một đạo lý, cho dù Mặc gia quân hôm nay chỉ chiếm cứ chưa tới một phần sáu lãnh thổ Đại Sở, nhưng cũng không phải dễ đắc tội như vậy. Từ sau khi Mặc Tu Nghiêu tuyên bố thoát ly quan hệ với Đại Sở, thế cân bằng giữa các quốc gia có chút lung lay sắp đổ lại một lần nữa giữ vững vi diệu.
“Khởi bẩm Vương phi, Lê Vương và Lê Vương phi đến chào từ biệt Vương phi.” Tiễn một đoàn người khó chơi, Diệp Ly thanh nhàn liền chơi đùa với Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tiểu Bảo đã sắp hai tháng càng ngày càng lớn lên trắng trẻo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mềm mũm mĩm, bên trên có hai con mắt lớn như Thủy Tinh đen, mỗi lần ngập nước nhìn thấy Diệp Ly đã khiến cho người ta nhịn không được ôm bé vào trong ngực, hôn rồi lại hôn. Nghe thấy Thanh Loan bẩm báo, Diệp Ly mới ngồi dậy chớp chớp đôi mi thanh tú hỏi: “Chào từ biệt ta?” Sao nàng lại không biết trong mắt người ngoài Định Vương phi nàng quan trọng hơn Định Vương? Nếu nói là vì quan hệ của nàng và Diệp Oánh, từ đầu tới cuối, nàng cùng với Diệp Oánh chưa từng có cái gì như tỷ muội tình thâm. Thanh Loan gật đầu nói: “Lê Vương phi xác thực là nói như vậy. Vương gia sáng sớm ra khỏi thành cùng với Từ nhị công tử. Chắc hẳn cũng không kịp trở về tiễn Lê Vương.” Diệp Ly cười một tiếng, Mặc Tu Nghiêu rõ ràng là biết hôm nay Mặc Cảnh Lê phải đi. Nếu có tâm tiễn đưa, hắn căn bản cũng không ra khỏi thành.
Nghĩ nghĩ, Diệp Ly phất phất tay nói: “Mà thôi, mời Lê Vương và Vương phi tại phòng khách lấy lệ .”
Thanh Loan lĩnh mệnh đi, Diệp Ly thay quần áo khác rồi mới quay người đi ra ngoài. Còn chưa đi ra khỏi phòng, Mặc Tiểu Bảo đằng sau liền kêu lên nha ồ nha ồ, ai cũng không nghe rõ nó đang gọi gì. Nghe được tiếng của bé thì Diệp Ly quay đầu nhìn lại, cục thịt nho nhỏ nằm trong tã lót, duỗi ra bàn tay nhỏ bé cười đáng yêu với Diệp Ly, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng mà y y nha nha nói lời mà người khác không hiểu được. Lâm ma ma cười nói: “Chắc Tiểu thế tử không nỡ rời Vương phi.” Diệp Ly nhìn đôi mắt Bảo Bảo – trông mong nhìn dáng dấp của mình, trong lòng cũng rất áy náy. Bảo Bảo sinh ra sắp hai tháng, thời gian nàng ở cùng Bảo Bảo kỳ thật cũng không nhiều. Thậm chí có đôi khi một hai ngày không nhìn thấy cũng là chuyện thường, khó được Mặc Tiểu Bảo mỗi lần gặp nàng còn có thể thân cận cười với nàng như vậy. Cẩn thận ôm Bảo Bảo ra từ trong nôi, Diệp Ly ôn nhu cười nói: “Bảo Bảo nghe lời, cùng mẫu thân ra ngoài được không?”
Hiện tại mặc dù mới tháng tám, nhưng thời tiết Tây Bắc cũng đã lạnh. Lâm ma ma nghe Diệp Ly muốn ôm Mặc Tiểu Bảo đi ra ngoài, vội vàng bỏ thêm một cái chăn nhỏ mềm mại ấm áp qua…, một bên cẩn thận dặn dò đừng cho tiểu Thế tử ra gió bị lạnh. Diệp Ly đáp ứng từng chuyện mới ôm Mặc Tiểu Bảo đi ra cửa.
Diệp Ly ôm Mặc Tiểu Bảo đi vào phòng khách lại chỉ thấy được Mặc Cảnh Lê ngồi ở trong phòng khách xuất thần, Diệp Oánh lại chẳng biết đi đâu. Diệp Ly có chút không vui cau mày lại, khi đi tới đứng tại cửa ra vào thì hỏi nha đầu: “Lê Vương phi đi đâu vậy?” Thị nữ cung kính đáp: “Khởi bẩm Vương phi, vừa rồi Lê Vương phi nói muốn đi ra ngoài một chút, đi hoa viên bên kia rồi. Nô tài đi mời nàng tới?” Diệp Ly gật đầu một cái, định bước đi thì Mặc Cảnh Lê ở bên trong đứng dậy nói, “Chờ một chút, không cần đi gọi Oánh nhi. Diệp Ly, Bản vương có mấy lời muốn nói riêng với ngươi.” Diệp Ly quay người nhìn nam nhân đang nhìn mình, gương mặt lạnh lùng kiêu căng như cũ trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Vung tay lên cho thị nữ lui ra, Diệp Ly bước vào trong sảnh hỏi: “Lê Vương có chuyện gì muốn nói với Bản phi?”
Mặc Cảnh Lê nhíu mày nhìn Mặc Tiểu Bảo trong lòng Diệp Ly cùng với Vệ Lận và Thanh Ngọc đi theo sau lưng Diệp Ly, có chút không vui mà nói: “Ta muốn một mình nói chuyện cùng ngươi.”
Diệp Ly khó hiểu nhìn hắn, “Hiện tại cũng không có người ngoài, có chuyện nói thẳng là được.” Mặc Cảnh Lê cũng hiểu Diệp Ly sẽ không một mình ở chung với hắn, chỉ phải nhịn xuống cơn tức này, một lần nữa ngồi xuống. Diệp Ly ngồi xuống chủ vị, cẩn thận thả Mặc Tiểu Bảo vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc bàn tay nhỏ bé của bé, khiến Mặc Tiểu Bảo khanh khách lộ ra nụ cười không răng. Một màn mẫu tử ấm áp này, trong mắt Mặc Cảnh Lê lại đặc biệt chướng mắt. Khẽ hừ một tiếng nhìn Diệp Ly nói: “Lúc trước chuyện từ hôn là Bản vương không đúng, Bản vương lúc này nhận lỗi với ngươi.”
Diệp Ly sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mặc Cảnh Lê một chút. Quay đầu nhìn lại Vệ Lận và Thanh Ngọc: đầu óc Mặc Cảnh Lê không có tật chứ? Vệ Lận và Thanh Ngọc cũng vẻ mặt gặp quỷ, bọn họ không phải ngày đầu tiên quen biết Lê Vương. Nếu nói hắn sẽ sử dụng ám chiêu gì, bọn họ tin tưởng, nếu nói hắn sẽ ở trước mặt chịu nhận lỗi với người khác, thật đúng là không có ai từng gặp. Chứng kiến thần sắc không thể tin của ba người, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó coi. Diệp Ly cũng không có tâm tình cùng hắn nói những… chuyện cũ năm xưa này, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi hắn đi. Liền nhẹ gật đầu cười nói: “Đã là chuyện quá khứ rồi, Lê Vương không cần để ý.” Mặc Cảnh Lê rất nghiêm túc nhìn chăm chú, hắn nói: “Làm sao có thể không để ý? Chuyện lúc đầu ta đã điều tra xong. Là Diệp Oánh vì gia nhập Lê Vương phủ cố ý làm hỏng thanh danh của ngươi. Nếu không phải là như thế, hôm nay ngươi nên là Lê Vương phi.” Diệp Ly lập tức cảm thấy im lặng, đồng thời cảm thấy hai năm qua đã trải qua rất nhiều chuyện, Mặc Cảnh Lê cũng có chút ít thay đổi sự ngu xuẩn của mình rồi.
“Lê Vương, ta có một vấn đề mà cho tới bây giờ ngươi chưa từng nghĩ đến. Nếu như ta không muốn từ hôn. . . Ngươi thật cho là việc hôn nhân kia sẽ dễ dàng bị hủy mất như vậy sao?” Đây chính là hôn sự mà tiên hoàng khi còn tại thế tự mình ban xuống dưới, sao lại, há có thể dễ dàng nói hủy là hủy hay sao?
“Ngươi có ý gì?” Mặc Cảnh Lê bất mãn nhìn Diệp Ly, từ trong lời nói của Diệp Ly thì hắn tự nhiên nghe ra nàng đối với chính mình chẳng thèm ngó tới. Diệp Ly nhu hòa ôm Mặc Tiểu Bảo, cười nhạt nói: “Không có ý gì, Bản phi chỉ muốn nói cho Lê Vương điện hạ, chuyện đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, trên đời này không có nếu như, cũng không có cái gì là nên. Nếu Lê Vương không có chuyện gì khác tình, có thể mời về rồi. Vương gia sáng nay ra khỏi thành việc chung, sẽ không tiễn Lê Vương và Vương phi rồi.” Mặc Cảnh Lê không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Ly nói: “Ngươi vốn là Vương phi của Bản vương!”
Diệp Ly giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Vậy Vương gia muốn như thế nào?”
“Ngươi đi cùng Bản vương, Bản vương cam đoan ngươi sẽ trở thành đích phi của Lê Vương!” Mặc Cảnh Lê nói.
Diệp Ly bình tĩnh đánh giá Mặc Cảnh Lê hồi lâu, mới khinh thường cười Xùy~~ ra tiếng. Phát hiện khinh miệt cùng với khinh thường trong tiếng cười của Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê có chút buồn bực xấu hổ mà nói: “Ngươi cười cái gì?” Diệp Ly dừng cười, bình tĩnh mà hỏi: “Lê Vương điện hạ, ngươi dám ở trong Ly thành mang ta đi sao?” Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê biến sắc. Nhanh chóng nhìn thoáng qua Vệ Lận đứng sau lưng Diệp Ly, sắc mặt lúc trắng lúc xanh biến ảo bất định. Diệp Ly nhàn nhã tựa vào ghế, ôm Mặc Tiểu Bảo một bên đùa, một bên cười nói: “Lê Vương nói những…lời này rốt cuộc có ý gì ? Có phải nói lá gan cùng với sự quyết đoán của Lê Vương đã lớn đến mức dám ở Tây Bắc đoạt Định Vương phi rồi sao? Nếu thật sự là như thế, đã khiến Bản phi thay đổi cách nhìn. Nhưng. . . Đã là như thế, vì sao Bản phi lại muốn đi theo ngươi? Đích phi của Lê Vương? Rất đáng tiền để Bản phi thèm muốn sao?”
Mặc Cảnh Lê nắm chặt hai tay buông bên người, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Mặc Tu Nghiêu đối tốt với ngươi như vậy? Ngươi cứ tình nguyện liều lĩnh đi theo hắn như vậy? Chẳng qua hắn đang lợi dụng ngươi mà thôi!” Diệp Ly nhướn mày cười yếu ớt nói: “Đương nhiên Tu Nghiêu rất tốt với ta. Thiên hạ ai không biết, ta là thê tử duy nhất của hắn, chấp chưởng một nửa quyền lợi Định Vương phủ cùng với Mặc gia quân, tay cầm Kỳ Lân tinh nhuệ nhất thần bí nhất thiên hạ. Những thứ này. . . Ngươi có thể cho ta sao? Ngươi dám cho sao? Chẳng lẽ Lê Vương không phải muốn lợi dụng Bản phi? Không phải muốn Từ thị Vân Châu đằng sau ta? Không phải muốn Kỳ Lân trong tay ta?”
Bị vạch trần ý đồ không chút lưu tình, thần sắc Mặc Cảnh Lê rất khó chịu. Hơn nửa ngày mới cắn răng nói: “Mặc gia quân có thể nói là địch của toàn thiên hạ, Diệp Ly, Bản vương là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng không biết phân biệt.”
Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Thịnh tình của Lê Vương Bản phi tâm lĩnh. Lê Vương phi cũng chờ lâu, hai vị vẫn mau chóng lên đường đi, Bản phi sẽ không tiễn.” Mọi người đưa mắt nhìn sang cửa ra vào, Diệp Oánh chẳng biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa, thần sắc cổ quái nhìn bọn họ chằm chằm. Trên mặt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia không được tự nhiên, đứng lên nói: “Oánh nhi, nàng trở về khi nào?” Diệp Oánh bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Vừa rồi. Vương gia, cáo biệt với Tam tỷ cũng đã xong, chúng ta không phải nên lên đường sao?” Mặc Cảnh Lê có chút không cam lòng liếc nhìn Diệp Ly, thấy Diệp Ly đang cúi đầu xuống đùa Bảo Bảo trong lòng, chỉ phải gật đầu nói: “Đi thôi.” Cũng không cáo biệt cùng Diệp Ly, lướt qua Diệp Oánh dẫn đầu đi ra ngoài. Diệp Oánh quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Ly, thần sắc phức tạp mà nói: “Tam tỷ, cáo từ.” Diệp Ly gật gật đầu, trầm tĩnh nói: “Không tiễn.”
Khi Diệp Oánh đi ra khỏi cửa, Diệp Ly mới khe khẽ thở dài. Thanh Ngọc hầu hạ bên cạnh nhẹ giọng trấn an nói: “Cái loại người như Lê Vương này gần đây tự cho là đúng, Vương phi làm gì phải tức giận vì hắn?” Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Ta tức giận vì hắn chỗ nào. Chỉ là có chút cảm khái mà thôi. Nhớ ngày đó khi Diệp Oánh vẫn còn trong khuê phòng là đắc ý nuông chiều bậc nào. Hôm nay nhưng lại… .” Kỳ thật từ lúc Mặc Cảnh Lê nói ra lại để cho Diệp Ly trở thành Lê Vương Đích phi, Diệp Oánh cũng đã ở ngoài cửa rồi, nếu theo tính tình của Diệp Oánh lúc trước tất nhiên tránh không được một hồi khóc rống. Mà bây giờ dù cho đối mặt loại vấn đề này, Diệp Oánh cũng đã học xong im lặng. Xem ra trên đời này không có ai là vĩnh viễn không thay đổi.
Thanh Ngọc cười nói: “Lúc trước Tứ tiểu thư là thiên kim phủ Thượng thư, muội muội của Chiêu Nghi, lại là tài nữ mỹ nữ nổi danh kinh thành, đương nhiên là không ai bì nổi. Huống chi lúc ấy Lê Vương cùng lắm chỉ là Vương gia bình thường mà thôi. Nhưng hiện tại, Lê Vương lại chiếm cứ nửa giang sơn giàu có nhất Đại Sở cùng với địa vị ngang hàng với Hoàng đế, Diệp gia lại sớm suy bại, Tứ tiểu thư ở đâu còn dám ầm ĩ với Lê Vương? Hôm nay Lê Vương sợ cũng không phải lang quân như ý chuyện gì cũng hướng về Tứ tiểu thư lúc trước rồi.” Diệp Ly cười một tiếng, không phải sao? Mặc Cảnh Lê ngay cả đến Tây Bắc cũng mang theo công chúa Tê Hà, có thể thấy được địa vị của Diệp Oánh trong lòng hắn cũng chỉ thường thôi. Nếu không phải vì Diệp Oánh có quan hệ với mình cùng với đã sinh hạ một đứa con cho Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ hôm nay không biết đã bị Mặc Cảnh Lê ném đến ngõ ngách nào rồi.
Sau khi sứ thần các quốc gia rời đi, Ly thành dần dần khôi phục yên bình, nhưng đồng thời cũng không thiếu thương nhân đến Ly thành thậm chí toàn bộ Tây Bắc an cư lạc nghiệp, dân chúng đã từng bởi vì trốn tránh binh tai mà trốn vào trong quan qua thời gian dần trôi cũng có rất nhiều người một lần nữa chuyển về, toàn bộ Tây Bắc dưới sự nỗ lực của mọi người trong Định Vương phủ cũng không bởi vì đột nhiên tuyên bố quyết liệt với Đại Sở mà bắt đầu loạn…, ngược lại qua thời gian dần đi vào quỹ đạo. Đợi đến lúc Diệp Ly chính thức thở dài một hơi thì hôn kỳ của Từ Thanh Trạch và Tần Tranh cuối cùng đã tới.
Tuy Từ Thanh Trạch là người đầu tiên lập gia đình trong Từ gia thế hệ này, nhưng Từ gia từ Thanh Vân tiên sinh cho tới Từ Thanh Trạch, Tần Tranh cũng nhấn mạnh hôn lễ phải giản lược. Tần Tranh đã bái tướng quân Trương Khởi Lan làm nghĩa phụ, liền xuất giá từ quý phủ Trương tướng quân. Vì hôn lễ của Tần Tranh, Mộ Dung Đình vốn ở phía xa Đại Sở cũng bỏ xuống Lãnh Hạo Vũ vội vàng chạy đến, vừa vặn kịp lúc Tần Tranh xuất giá.
Phủ Trương tướng quân, trong khuê phòng chuyên môn chuẩn bị vì Tần Tranh, Diệp Ly và Mộ Dung Đình nhìn Tần Tranh vừa mới thay giá y đỏ thẫm, trông đặc biệt kiều diễm chói mắt. Mộ Dung Đình lôi kéo Tần Tranh tán thưởng: “May mắn ta đến kịp, bằng không thì đã có thể bỏ lỡ thời điểm Tranh Nhi xinh đẹp động lòng người như vậy. Thật sự là ta nhìn cũng phải động lòng, chỉ sợ tên đầu gỗ Từ nhị công tử kia cũng nhìn đến choáng váng.”
“Mộ Dung…” Tần Tranh xấu hổ đỏ mặt, trừng Mộ Dung Đình gắt giọng. Giá y đỏ rực khiến nàng kiều diễm hơn hoa. Vì hôn lễ của Từ Thanh Trạch và Tần Tranh, Diệp Ly ăn mặc trắng trong thuần khiết trước sau như một cũng thay một thân quần áo màu vàng sáng thêu bông sen liền cành. Đứng tại trước mặt Tần Tranh giả vờ nghiêng đầu nhìn nhìn, gật đầu cười nói: “Mộ Dung nói không sai, quả nhiên là người đẹp hơn hoa. Có thể lấy được Tranh Nhi tỷ tỷ, nhị ca thật đúng là có phúc.” Tần Tranh bất đắc dĩ nhìn hai người, không thuận theo mà nói: “Ly nhi, ngay cả muội cũng đến trêu chọc ta. . .” Diệp Ly vội vàng che miệng cười nói: “Ta cũng không dám, qua hôm nay Tranh Nhi đã là Nhị tẩu của ta rồi. Ta chỗ nào dám trêu chọc Nhị tẩu. . . Phải hay không chị dâu…”
Trong khuê phòng vang lên một hồi tiếng cười vui sướng, Mộ Dung Đình quay người từ trong hành lý của mình lấy ra một hộp đàn mộc không nhỏ đưa tới trước mặt Tần Tranh. Tần Tranh nghi hoặc nhìn nàng, “Đây là?”
Mộ Dung Đình nói: “Trước khi ta đi, Tần phu nhân phái người đưa tới. Nói là lúc trước đi vội vàng, cũng không có động tác gì. Ngay cả đồ cưới đều không cho ngươi, những thứ này đều là Tần phu nhân và Tần đại nhân tự mình đi xử lý đấy, nói là đồ cưới đưa cho ngươi.” Trong khuê phòng hào khí sung sướng giảm vốn có dần qua thời gian, Tần Tranh bưng lấy cái hộp nước mắt lập tức rơi xuống. Mộ Dung Đình lập tức luống cuống tay chân, vội vàng lấy ra khăn tay bằng lụa của mình lau nước mắt cho Tần Tranh, “Sao vậy. . . Hôm nay là ngày vui của ngươi, sao có thể khóc đây? Ta. . . Ta không phải muốn chọc cho ngươi khóc a. . . A Ly. . .” Không khuyên nhủ được Tần Tranh, Mộ Dung Đình chỉ đành hết cách nhìn về phía Diệp Ly. Nàng thật sự không muốn khiến Tần Tranh khóc, nhưng đồ cưới Tần gia cho chắc chắn phải đến trong tay Tranh Nhi trước khi hành lễ bái thiên địa ah.
Diệp Ly đi đến bên người Tần Tranh ngồi xuống, vỗ nhẹ bờ vai của nàng ôn nhu an ủi: “Tranh Nhi tỷ tỷ, đừng khóc trôi lớp trang điểm. Tần đại nhân và Tần phu nhân muốn Mộ Dung từ ngàn dặm xa xôi đưa đồ cưới tới là một phần lòng yêu thương của bọn họ, tỷ phải cao hứng mới đúng.”
Tần Tranh liên tục gật đầu, nhưng nước mắt lại ở đâu thể nói dừng lại là có thể dừng được? Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ Tần Tranh cười nói: “Được rồi, muốn khóc thì thống thống khoái khoái khóc một trận. Khóc xong chúng ta lại đến vẽ một tầng trang điểm càng thêm xinh đẹp. Chỉ là cũng đừng khóc sưng mắt, nếu dọa đến nhị ca ta thì không được rồi…”
“PHỤT. . . .” Nghe Diệp Ly an ủi, Mộ Dung Đình không nín được phụt cười trước, trừng Diệp Ly nói: “A Ly, rốt cuộc ngươi đang khích lệ Tranh Nhi hay đang đang kể chuyện cười đó?” Mà ngay cả Tần Tranh cũng không nhịn cười được…, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần nhiều thêm vài phần quẫn bách. Trước mặt Diệp Ly cùng Mộ Dung Đình, Tần Tranh cẩn thận từng li từng tí mở ra cái hộp đại biểu tấm lòng của cha mẹ này. Tần đại nhân và Tần phu nhân hiển nhiên nghĩ vô cùng chu đáo, chủ yếu là Mộ Dung Đình núi cao đường xa cũng không mang được quá nhiều đồ vật. Cho nên trong hộp nhiều nhất là ngân phiếu. Ngoại trừ hai tờ ngân phiếu một vạn lượng, còn có ngân phiếu loại nhỏ gần ngàn lượng cùng bạc vụn. Mặt khác còn có ba cái hộp nhỏ tràn đầy châu báu đồ trang sức đặc biệt. Có những thứ này, cho dù Tần Tranh không làm gì cũng đủ cả đời cơm no áo ấm ngủ yên không lo.
Tần Tranh ôm cái hộp, trong đôi mắt trong veo tràn đầy nước mắt. Thấp giọng nói: “Cha mẹ vì ta làm nhiều như vậy, đáng tiếc ta lại kẻ bất hiếu. . . Mà ngay cả kết hôn cũng…”
“Ngốc lời nói, chỉ cần tỷ sống tốt thì Tần bá phụ và Tần bá mẫu sẽ an tâm. Luôn có một ngày một nhà các tỷ có thể đoàn viên.” Diệp Ly nói. Mộ Dung Đình liên tục gật đầu nói: “Đúng đấy, chờ hôn lễ của ngươi qua đi ta còn phải trở lại kinh thành rồi, đến lúc đó ngươi viết một phong thư, ta giúp ngươi mang về cho Tần bá phụ và Tần bá mẫu là được. Ngươi yên tâm, chúng ta ở kinh thành đương nhiên sẽ chăm sóc cho hai vị lão nhân gia đấy.”
Tần Tranh gật gật đầu, lau nước mắt có chút xấu hổ nói: “Cảm ơn các ngươi, Ly nhi còn có Mộ Dung.”
Mộ Dung Đình hào sảng cười nói: “Cám ơn cái gì? Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Diệp Ly cười nói: “Tốt rồi, bạn bè của Mộ Dung nữ hiệp ngươi sắp xuất giá rồi. Nhanh thêm những vật này vào danh sách đồ cưới đi, nói là của hồi môn cha mẹ Tranh Nhi cho.” Đồ cưới của Tần Tranh là phủ tướng quân chuẩn bị, Diệp Ly và Định Vương phủ cũng đưa không ít đồ thêm trang, bản thân đã không tệ. Nhưng rốt cuộc là đồ cưới cha mẹ thân sinh cho, ý nghĩa không giống.
Mộ Dung Đình vừa mới chọc khóc Tần Tranh, lúc này ước gì có chuyện để cho nàng làm, tiếp nhận danh sách Diệp Ly đưa tới vội vàng quay người đi làm.
Hai người mỉm cười nhìn Mộ Dung Đình vui sướng rời đi, không khỏi nhìn nhau cười cười, ảm đạm ưu thương vừa rồi cũng giảm đi rất nhiều.
“Chú rể đón dâu đến rồi, tân nương tử đi ra ngoài rồi…” Ngoài cửa truyền đến tiếng người chăm sóc nàng dâu không khí vui mừng dịu dàng. Diệp Ly cúi đầu kiểm tra một chút trang dung của Tần Tranh, tự mình mang tới khăn cô dâu tịnh đế phù dung đội lên cho Tần Tranh, “Tranh, chúc tỷ hạnh phúc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]