Trong lúc đánh nhau, hai thanh kiếm chạm vào nhau lúc có lúc không, bắn ra ánh lửa tán loạn đẹp mắt, song, ba người ngồi trong đình lại không nghe được bất kỳ tiếng binh khí chạm vào nhau nào, hết sức quỷ dị. Diệp Ly ngồi dựa vào cây cột trong lương đình, hai mắt khép hờ, cảm thụ được kình khí đang lưu động trong không khí hết sức chân thực, rốt cuộc từ từ tìm được kình khí rung động không dễ nhận ra nhưng lại thấy không gì sánh kịp, đó là sự rung động được tạp thành do nội lực chạm vào lẫn nhau trong lúc hai người giao thủ.
Trận chiến này, kéo dài suốt hai canh giờ. Nhưng trong ba người quan sát, dù ai cũng không thể thật sự thấy rõ ràng một chiêu nửa thức nào, lại vẫn không mất kiên nhẫn một chút nào. Đột nhiên, Diệp Ly cảm thấy có một trận chấn động trong không khí đánh mạnh vào đầu óc của mình thật nhanh, vội vàng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy hai thân ảnh một xanh một trắng lui về hai hướng riêng biệt.
“Đại ca!” Lãnh Lưu Nguyệt kêu khẽ một tiếng, phi thân ra ngoài, vươn tay đỡ thân thể đang lảo đảo muốn ngã của Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn buông tay Lãnh Lưu Nguyệt ra, khoát khoát tay ý bảo muội ấy không cần lo lắng, mới quay đầu lại cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Định Vương quả thật kỳ tài ngút trời, Bản tọa bội phục.” Mặc dù Mặc Tu Nghiêu vẫn còn đứng thẳng, nhưng sắc mặt của hắn cũng không tốt hơn Lăng Thiết Hàn, có điều, trong đôi mắt đều tràn đầy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229759/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.