Chương trước
Chương sau
Chưa tới canh hai, một đám tiểu tướng trẻ tuổi đã cứ dựa theo phân phó của Diệp Ly, mang nhân mã của mình lặng lẽ ra khỏi đại doanh. Cũng không phải nói bọn họ thật sự tâm phục khẩu phục quân sư không rõ lai lịch như Diệp Ly, mà bọn họ không đi theo Diệp Ly sẽ không có trận chiến để đánh, nếu đã như thế bọn họ cũng chỉ có thể thức thời một chút nghe theo phân phó.

Cũng không biết là đám người trẻ tuổi này thật cũng có chút năng lực hay là Trương Khởi Lan khách khí nhường, mấy người trẻ tuổi này thế nhưng có thể mang người ra khỏi đại doanh mà không bị phát hiện. Đứng trước mặt Diệp Ly còn không tự giác nâng cằm, có chút kiêu ngạo nho nhỏ. Diệp Ly cũng chỉ cười nhạt, nhìn đội ngũ chừng hơn một ngàn người trước mắt vừa lòng gật đầu.

“Quân sư? Chúng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?” Có người không chịu nổi hỏi.

Trong bóng đêm, Diệp Ly ngay tại chỗ trải rộng một tấm bản đồ trên mặt đất, ngồi xổm người xuống lấy hộp quẹt trong tay chỉ chỉ mấy địa phương trên bản đồ nói: “Phía trước có người của Trương tướng quân hấp dẫn lực chú ý của quân địch, các ngươi cùng nhau leo lên từ hai nơi này, vòng ra phía sau Giản Thiên nhai.” Có người cau mày nói: “Nếu quân sư sớm có tính toán, vì sao không nói sớm một chút? Chúng ta cũng tốt phái người dò đường a.” Diệp Ly nhìn hắn cười nhạt nói: “Dò đường? Ban ngày đi đến dò đường, ngươi cảm thấy đám người Lữ tướng quân là cọc gỗ không phát hiện được các ngươi sao?”

“Nhưng buổi tối dạ hành chúng ta hoàn toàn nhìn không thấy đường, này phải đi như thế nào?” Mặc dù không biết lai lịch, nhưng đại khái nhìn một chút địa điểm mà quân sư chỉ trên địa đồ, bọn họ cũng có thể đại khái biết được đường đi ở chỗ kia như thế nào. Địa hình vùng này vốn là dễ thủ khó công, chính ban ngày nhìn qua đều có chút nguy hiểm trùng trùng, buối tối lại càng không cần phải nói.

Diệp Ly nhìn người thanh niên đó nói: “Cho nên ta nói rồi. . . Không bảo đảm không có thương tổn mất mát. Đây là chiến trường!”

Mọi người đều chấn động, đúng, đây là chiến trường. Trên chiến trường đừng nói trời tối dò đường ban đêm rồi, có lúc đã biết rõ chắc chắn phải chết cũng phải mang mệnh ra.

Diệp Ly nhìn bọn họ nói: “Không muốn đi bây giờ còn có thể theo đường cũ trở về. Cho các ngươi nửa khắc đồng hồ câu thông với thuộc hạ, ta muốn nói rõ ràng, không chỉ là leo lên rất nguy hiểm, cho dù bình an đến được Giản Thiên nhai cũng không chắc sẽ luôn thuận lợi. Nếu trên đường tụt lại phía sau, xử theo quân pháp!”

Không tới nửa khắc đồng hồ sau, mọi người đều đã quay trở lại trước mặt Diệp Ly. Nhìn đội ngũ trước mắt không có một người nào lui bước, Diệp Ly vừa lòng gật đầu, xoay người nói: “Lên đường!”

Lúc này mặc dù đã là canh hai, nhưng ban đêm cũng không được yên lặng. Ở sườn núi phía trước cách đó không xa, hai cánh quân đang đánh nhau rất quyết liệt. Thừa dịp này, đoàn người dưới sự chỉ đạo của Tần Phong và Diệp Ly lặng yên không một tiếng động dọc theo vách núi dốc ngược bò lên trên núi, Vệ Lận đi cuối cùng áp trận.

Vốn là đoạn đường nhìn cũng không tính là xa, đoàn người phải bò mất một canh giờ mới tới. Diệp Ly quay đầu lại nhìn đám thanh niên dưới ánh trăng áo quần hỗn độn nhưng ánh mắt lại phá lệ sáng ngời, ở trong lòng hài lòng gật đầu. Mặc dù y phục cũng bị đất đá cùng cành cây ngọn cỏ trên núi mài phá, rất nhiều người trên mặt còn bị quẹt qua nên bị thương, nhưng dọc theo con đường này, không có một người nào bị tụt lại phía sau, cũng không có sơ xuất quá lớn khiến quân địch chú ý. Xem ra tướng sĩ Mặc gia quân ngày thường được huấn luyện đều thừa sức vượt qua kiểm tra.

Bởi vì cả tòa núi đều có quân địch đóng, chuyến đi này bọn họ có tới hơn một ngàn nhân mã cũng không phải là con số nhỏ, sau khi lên núi lại càng thêm cẩn trọng dè dặt. Dọc theo đường đi tránh được tai mắt của quân địch, mãi cho đến canh năm mọi người mới chạy tới được mục tiêu. Vừa tới mục tiêu Diệp Ly còn chưa nói tại chỗ nghỉ ngơi, trong bóng tối lóe ra vài bóng người, đám đông sợ hết hồn vội vàng cầm binh khí, tinh thần cực kỳ đề phòng.

“Chớ khẩn trương, là người mình.” Người tới phất phất tay cười nói. Canh năm ngay trước bình minh là thời điểm tối tăm nhất, mọi người nhất thời cũng thấy rõ mặt người trước mặt, đương nhiên không dám buông lỏng cảnh giác. Diệp Ly thản nhiên nói: “Phượng Tam.” Phượng Chi Dao từ từ đi vào, cười nói: “Không nghĩ tới các ngươi thật có thể chạy tới nơi này, ta còn tưởng rằng các ngươi không đến được thì chúng ta lại phải tự mình làm hết đấy.”Lúc này mọi người mới nhìn rõ người đi vào, không phải Phượng Chi Dao thì là ai?

“Phượng tướng quân, sao người lại tới đây?”

Phượng Chi Dao cười hì hì nói: “Ngay từ đầu ta đã ở nơi này, không phải vì đợi các ngươi sao. Sở công tử, cực khổ rồi?” Diệp Ly liếc hắn một cái, hỏi: “Thế nào?”

Phượng Chi Dao nói: “Lữ Cận Hiền tính tử thủ Giản Thiên nhai, thủ hạ của Lữ Cận Hiền hiện tại ước chừng có ba vạn nhân mã, trong đó cùng lắm chỉ có hai nghìn Hắc Vân kỵ.” Giản Thiên nhai địa thế hiểm yếu, Hắc Vân kỵ ở nơi này căn bản cũng không có ưu thế gì, lưu lại quá nhiều cũng chỉ lãng phí. Phượng Chi Dao nhìn một chút đội ngũ phía sau Diệp Ly, cau mày nói: “Sao chỉ có bằng này người?”

Diệp Ly nói: “Ngươi cho rằng dẫn người đi lên rất dễ dàng sao? Những người này đã là nhiều nhất có thể rồi. Nếu kéo dài tới hừng sáng nhất định sẽ bị phát hiện. Mặc dù che dấu qua loa rồi, nhưng sau hừng sáng cũng không đảm bảo đối phương sẽ không phát hiện dấu vết chúng ta đi lên.” Mang theo một đám tân binh, che dấu đấu vết đương nhiên không thể xảo diệu được đến đâu. Nếu gặp phải binh sĩ tuần tra có ánh mắt sắc bén, tám phần sẽ phát hiện được một ít dấu vết trên đường có số đông người đi qua.

Phượng Chi Dao cũng biết mình quá mức cưỡng cầu, nhìn Diệp Ly hỏi: “Ta đây cũng mới chỉ có ba nghìn người, phải làm sao bây giờ?”

Diệp Ly cười nói: “Có thể làm thế nào, thừa dịp bây giờ đang ở sau lưng bọn họ phóng một mồi lửa, nếu Trương tướng quân tận dụng được cơ hội này thoả đáng, có thể nhân cơ hội xông lên.”

Phượng Chi Dao gật gật đầu nói: “Cứ làm như thế.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn mọi người phía sau một cái nói: “Tại chỗ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó lên đường.”

Phía sau có tiểu tướng nói: “Quân sư, chúng ta không mệt, hiện tại có thể động thủ!”

Diệp Ly nhàn nhạt liếc hắn, “Ai quan tâm các ngươi có mệt hay không? Một lát nữa Trương tướng quân bọn họ còn muốn đánh một trận nữa, chúng ta thừa dịp trước bình minh một khắc động thủ, náo loạn xong thì sắc trời đã sáng, lúc đó liền rút lui.” Tiểu tướng vừa tùy tiện mở miệng đỏ mặt, ngượng ngùng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phượng Chi Dao đứng ở một bên, thú vị nhìn đám tiểu tử phía sau Diệp Ly, cười nói: “Xem ra Sở công tử cũng có lúc không làm được gì cả?” Phượng Chi Dao tự nhiên nhìn thấy được đám tiểu tướng trẻ tuổi này cũng không hoàn toàn vui lòng phục tùng Diêp Lu. Diệp Ly ngay cả phản ứng lại cũng lười, đi tới phía dưới một cây đại thụ ngồi xuống, dựa vào cây nghỉ ngơi, “Không có biện pháp hổ lắc người chấn động bốn phương khiến mọi người phục tùng, khiến công tử Phượng Tam thất vọng rồi.”

Nhận thấy tâm tình Diệp Ly không phải quá tốt, Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi, tự giác xoay người tìm chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đại trướng tạm thời ở Giản Thiên nhai, Lữ Cận Hiền ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Các tướng lĩnh bên cạnh sắc mặt đều có vẻ bực tức, “Mỗi buổi tối đều luân phiên đánh lén, không định cho người khác nghỉ ngơi sao?”

Đừng nói mấy ngày qua bọn thuộc hạ của Trương Khởi Lan bị đè nén hết mức, mà Lữ Cận Hiền bên này cũng không dễ dàng. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống quả thật chiếm tiện nghi rất lớn, về cơ bản cánh quân phía Đông muốn thương tổn đến một người bọn họ thì phải dùng đến ít nhất năm sáu người, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có chuyện Trương Khởi Lan theo chân bọn họ nhất quyết sinh tử ở nơi này. Ban ngày cũng không có gì, nhưng trời vừa tối đối phương sẽ không ngừng giày vò, buổi tối không nhìn thấy gì, chỉ cần không để ý đã có thể tạo điều kiện cho đối phương mò tới được trước mặt rồi, cho nên đám binh sĩ đứng gác không thể không giơ cao mười hai vạn phần tinh thần. Dù sao cũng không ai biết lần này đối phương muốn thử dò xét hay thật sự quyết chiến. Mấy ngày nay, nhân mã cả hai bên đều không tránh khỏi nộ khí.

“Tướng quân, Vương gia sai người dùng khoái mã truyền thư đến.” Ngoài trướng có người bẩm báo.

Lữ Cận Hiền mở mắt quét mọi người đang náo loạn một cái, trầm giọng nói: “Đi vào.”

Một binh lính đi vào hai tay dâng lên một phong thư, Lữ Cận Hiền mở ra nhìn sau đó mày càng ngày càng nhăn lại.

Những người khác nhìn chủ tướng thay đổi thần sắc, liền vội vàng hỏi: “Tướng quân, Vương gia có gì phân phó?”

Lữ Cận Hiền đưa thư trong tay cho một phó tướng bên dưới. Phó tướng nhìn xong cũng ngẩn ra, có chút mờ mịt nhìn Lữ Cận Hiền nói: “Vương gia nhắc nhở tướng quân cẩn thận Vương phi?”

Những người khác cũng rối rít truyền tay đọc thư, Lữ Cận Hiền cau mày nói: “Lại nói, mấy ngày nay, dường như Vương phi hoàn toàn không lộ mặt ở trong quân.” Nhắc tới Vương phi, mặc dù là một nữ tử nhưng vẫn khiến các tướng sĩ dày dặn kinh nghiệm chinh chiến sa trường đều phải kính nể. Không chỉ bởi vì Vương phi là thiên tài quân sự không giống với những nữ tử bình thường khác, lại càng bởi vì … mấy năm này Vương phi đã làm rất nhiều chuyện vì Mặc gia quân. Tỷ như tướng sĩ tấn chức, lương bổng của binh lính, sắp xếp cho binh lính tàn tật, thậm chí biên chế quân đội, rất nhiều phương pháp xử lí hữu hiệu cũng là Vương phi đề xuất rồi áp dụng. Cho nên trong mắt một vài tướng sĩ ngồi đây, Định Vương phi tuyệt đối không chỉ đơn thuần là một vị Vương phi, mà chính là một trong những người đứng đầu chân chính của Mặc gia quân.

Có thể làm cho Vương gia đặc biệt viết thư nhắc nhở, chuyện này vô hình trung khiến cho mọi người càng thêm coi trọng Định Vương phi. Nhưng lúc này. . . Bọn họ không biết Định Vương phi rốt cuộc đang làm gì. Đến lúc này, Lữ Cận Hiền phát hiện ra mình đã xem nhẹ một nhân vật trọng yếu. Cũng không phải nói Lữ Cận Hiền cho rằng Diệp Ly điều binh khiển tướng lợi hại hơn Trương Khởi Lan, mà là dù sao ông cũng sát cánh cùng Trương Khởi Lan hơn mười năm, hai người đối với người còn lại đều đại khái đã hiểu rõ. Nhưng Định Vương phi thì bọn họ lại hoàn toàn không biết. Hiểu biết duy nhất của bọn họ đối với Định Vương phi cũng chỉ dừng lại ở trận chiến đánh bại Trấn Nam Vương mấy năm trước. Dĩ nhiên chỉ một trận chiến này cũng đã đủ để cho bất kỳ một tướng lãnh nào đều có vài phần kính trọng với nàng. Binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chẳng biết tại sao, Lữ Cận Hiền đột nhiên có chút lo lắng mơ hồ.

Đang cúi đầu suy tư, nơi xa có truyền đến âm thanh binh khí va chạm và tiếng chém giết, rất nhanh đã có binh sĩ phía ngoài báo lại, “Tướng quân, quân địch lại tới đánh lén.”

“Đánh trả lại! Nhắc nhở tướng sĩ tiền phương, không thể xem thường.” Lữ Cận Hiền vỗ thư tín lên mặt bàn, đứng dậy bước ra khỏi đại trướng.

Ở cách Giản Thiên nhai không xa, Diệp Ly từ trên cao nhìn xuống nơi có ánh lửa mơ hồ phía xa, cùng với phía sau Giản Thiên Nhai vẫn yên lặng, từ từ nhếch lên tươi cười, trầm giọng nói: “Động thủ đi.”

“Rõ”

Không lâu sau, trên Giản Thiên nhai ánh lửa ngất trời. Những nơi vốn yên lặng nay cũng dần trở nên ồn ào.

“Tướng quân, người nhìn xem!” Lữ Cận Hiền vừa mới bước ra ngoài trướng, đưa mắt nhìn lại, ánh lửa ngất trời trên Giản Thiên nhai khiến lòng ông trầm xuống. Ông nghĩ, ông đã biết Định Vương phi đang ở nơi nào.

“Tướng quân, là Giản Thiên nhai. . . Có người đánh lén? !”

“Đáng chết, làm sao bọn họ có thể vây quanh được!” Phía trước đánh giặc là một mảnh huyên náo, Lữ Cận Hiền nhíu mi, trầm giọng nói: “Im miệng! Phó tướng bảo vệ cho nơi này, Bổn tướng quân mang binh trở về tăng viện.” Bởi vì không biết ở Giản thiên nhai đối phương có bao nhiêu người, Lữ Cận Hiền không muốn mạo hiểm, chỉ đành phải tự mình mang binh trở về tăng viện. Dưới tay ông có hơn ba vạn người, trên Giản Thiên nhai chỉ còn lại sáu bảy ngàn người, một khi Giản Thiên nhai thất thủ, bọn họ thủ tại chỗ này căn bản cũng không có chút ý nghĩa nào. Mọi người cũng không dám nghị luận, vội vàng đáp lời rồi tản đi triệu tập binh mã của mình.

Dưới sườn núi Trương Khởi Lan thấy được ánh lửa phát ra từ nơi xa, dĩ nhiên đây không phải là ánh lửa trên Giản Thiên nhai mà là tín hiệu Diệp Ly cố ý phát ra. Trên gương mặt trầm ổn cương nghị rốt cục cũng xuất hiện một nụ cười, cao giọng nói: “Gióng trống!” Trước ánh bình minh, trong đêm tối tiếng trống rung trời, trong tiếng trống đó, các binh sĩ như thủy triều cuồn cuộn hướng lên sườn núi. Lữ Cận Hiền đang cưỡi khoái mã trở về, nghe được âm thanh chém giết phía sau, khuôn mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, không có cách nào. Vương gia nhắc nhở quá muộn, muốn thận trọng cũng không kịp. . . . . .

Trên Giản Thiên nhai lúc này hoàn toàn hỗn loạn, các tướng sĩ vốn còn đang trong giấc mộng vội vàng đứng dậy đối phó với địch, tự nhiên phải áp chế một bụng lửa đi giao đấu với đối thủ. Huống chi những người này cũng không theo chân bọn họ quyết chiến, mà chỉ châm một mồi lửa rồi bỏ chạy, gặp được quân địch có thể đánh liền đánh, không thể đánh liền chạy. Đám tướng sĩ bị lôi ra từ trong giấc mộng tức giận đến nổi trận lôi đình nhưng ai bảo đầu óc không bằng người ta, chỉ đành phải điên cuồng chém giết trong hỗn loạn.

Ở nơi cao cách chiến trường không xa, nhờ ánh lửa ngay trước đó mà có thể quan sát được nhất thanh nhị sở trên chiến trường. Phượng Chi Dao đứng bên cạnh Diệp Ly mỉm cười nhìn các binh sĩ ra sức chém giết phía dưới cười hỏi: “Những tiểu tử không tệ, nếu đến lúc trên chiến trường thật sự cũng dũng mãnh như vậy thì thật tốt.”

Tham gia diễn tập lần này không chỉ có các tướng lãnh là người trẻ tuổi, mà ngay cả binh lính bình thường phần lớn cũng là mới gia nhập Mặc gia quân mấy năm gần đây. Trước kia những lão binh (binh sĩ lão luyện) của Mặc gia quân mặc dù không thể nói là thân kinh bách chiến nhưng phần lớn đều đã trải qua mấy lần chiến trường, diễn tập đối với bọn họ mà nói cũng không có ý nghĩa trọng yếu như đối với những tân binh này.

Chỉ thấy dưới ánh lửa, binh lính còn cầm giáo mác chém giết, cũng có những binh sĩ đã dứt khoát lăn trên mặt đất ôm nhau thành một đoàn. Thậm chí còn có người còn ôm nhau, kề tai nói nhỏ chờ một chút dùng mánh khóe đi ra ngoài. Cũng khó trách công tử Phượng Tam luôn ở trên chiến trường cũng muốn giữ phong độ cũng đều mừng rỡ cười không ngừng.

Diệp Ly bình tĩnh nhìn phía dưới, thản nhiên nói: “Ít nhất có thể cho bọn họ làm quen một chút, tương lai phải ra chiến trường cũng không đến nổi bối rối. Trên chiến trường bị chết nhanh nhất luôn luôn là tân binh.”

Phượng Chi Dao ngừng cười, gật đầu nói: “Vương phi nói rất đúng. . . . . . Lữ tướng quân đã trở lại.” Trong bầu trời đêm một tiếng húyt gió kỳ dị truyền đến, thần sắc Phượng Chi Dao lạnh nhạt, nghiêm nghị nói. Diệp Ly gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: “Cũng không còn sớm nữa, rút lui.” Phượng Chi Dao cau mày nói: “Nhưng Trương tướng quân nơi đó. . .” Diệp Ly nói: “Lữ Cận Hiền ít nhất hẳn sẽ triệu hồi một nửa nhân mã, nếu như Trương tướng quân bên kia vẫn không tấn công lên nổi, chúng ta cũng không thể ra sức thêm. Chờ người của Lữ tướng quân tới rồi, chúng ta sẽ không cầm cự được nữa. Lên núi.” Phượng Chi Dao bất đắc dĩ, biết Diệp Ly nói là sự thật, chỉ đành phải phát tín hiệu thu binh.

Đám tiểu tướng đang chém giết cao hứng nhận được lệnh thu binh, mọi người giống như một đám tiểu mã câu xao động không dứt.

Thời điểm Lữ Cận Hiền chạy về đại doanh trên Giản Thiên nhai, sắc trời đã sáng hẳn. Vốn là đại doanh chỉnh tề nay có một phần bị hỏa hoạn đốt qua, lại bị cường đạo giày xéo, nhìn đám tướng sĩ tử trận như một đống đá khổng lồ ngồi vây quanh đại doanh, Lữ Cận Hiền một đêm không ngủ sắc mặt càng thêm khó coi, “Tướng lãnh của các ngươi là ai? Có bao nhiêu người?” Nhìn một binh lính của cánh quân đường đông đang ngồi giữa đám binh sĩ của mình cùng bọn họ nói chuyện phiếm, Lữ Cận Hiền trầm giọng hỏi.

Người binh lính kia ngẩn người, rất nhanh đáp lại: “Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã tử trận rồi!” Người chết không thể nói chuyện đâu đấy.

Mặt Lữ Cận Hiền không nhịn được một trận vặn vẹo, hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi. Người binh lính kia có chút bận tâm cau mày, khuôn mặt nghi ngờ không giải thích được, hắn không có nói gì chọc cho Lữ tướng quân sinh khí đâu nha?

Ngoài hai mươi dặm trên sườn núi diễn ra một trận chiến kịch liệt. Nhưng quân cố thủ vì giảm bớt một nửa binh mã nên dần dần bắt đầu hiện ra xu hướng suy tàn. Mà trên Giản Thiên nhai lại là một loại cảnh tượng khác, cánh quân phía Đông năm lần bảy lượt tiến đến vây công, bị cánh quân phía Tây đánh lui xuống cũng không quấn quít dây dưa, lui về nghỉ ngơi đủ rồi quay lại tiếp tục đánh. Nếu bình thường ở trên bình nguyên bình thường mà khiêu khích kiểu này chẳng khác nào tự tìm đường chết, nhưng ở Giản Thiên nhai này núi đá lởm chởm, con đường gập ghềnh hiểm trở, có đôi khi một vạn người với ba nghìn người cũng không có gì khác nhau.

Đợi đến khi Lữ Cận Hiền hoàn toàn biết được được số nhân mã của đối phương trừ đi cả đám tử trận đang ỳ lại trong đại doanh của mình ăn uống không chịu ra, còn lại chưa đến bốn ngàn người thì hối hận cũng không kịp nữa. Bởi vì … bốn ngàn người này liều chết đứng tại yếu đạo thông với quân tăng viện phía ngoài, trên vạn nhân mã lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân mã của quân mình cách đó hai mươi dặm bị đối phương từ từ tiêu diệt đến gần như không còn.

Lữ Cận Hiền buồn bực không dứt, thề phải tiêu diệt đám người kia ở Giản Thiên nhai này. Cho nên trên Giản Thiên nhai bắt đầu một cuộc tranh đoạt trận địa vô cùng phiền phức. Yếu đạo ra bên ngoài rất hẹp, song phương đều không thể toàn quân xuất động, cho nên quân phía Tây chiếm đóng giao lộ, binh mã muốn đi ra ngoài tăng viện chưa rời khỏi quan khẩu đã bị quân phía Đông xông lên chặn lại. Quân phía Đông chiếm lĩnh được lộ khẩu, không được nửa canh giờ, quân phía Tây sẽ lại xông lên tiếp tục đánh. Song phương tử thương vô số, kỳ lạ nhất là thời điểm giao chiến thì hai bên đều là ngươi chết ta sống, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nhưng một khi thật sự bị phán tử trận, mọi người lại là huynh đệ tốt, ngươi khỏe ta khỏe mọi người cùng khỏe ngồi tụ tập ở một bên tiếp tục vây xem các chiến hữu chém giết.

Trận tranh đoạt này vẫn kéo dài đến xế chiều hôm đó, khẩu lộ nho nhỏ bị hai quân phản phục tranh đoạt bốn năm lần, song phương tổn thất thảm hại. Bốn ngàn binh mã bên này của Diệp Ly và Phượng Chi Dao còn lại không tới hai nghìn, Lữ Cận Hiền bên kia cũng hao tổn gần ba nghìn binh mã. Nhưng nếu như sáng sớm ngày mai trước khi Trương Khởi Lan tới nơi vẫn không thể bắt lại địch nhân phía trước…, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. Cho nên nhìn đến tín hiệu Trương Khởi Lan phát ra, Diệp Ly và Phượng Chi Dao không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà Lữ Cận Hiền thì đen mặt rồi. Quan khẩu phía trước đã bị phá, cứ chấp nhất cố thủ ở lộ khẩu trước mắt cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì, Lữ Cận Hiền hừ một tiếng trầm mặt thu binh hồi doanh.

Xa xa nhìn bóng lưng Lữ Cận Hiền rời đi, Phượng Chi Dao ngồi trên một tảng đá lớn trơn nhẵn cười ha ha.

Diệp Ly ngồi cạnh liếc hắn một cái nói: “Chuyện gì khiến công tử Phượng Tam vui vẻ nói?”

Phượng Chi Dao ngồi dậy nói: “Còn có thể là chuyện gì? Vương phi không nhìn thấy sắc mặt Lữ Cận Hiền sao? Ha ha. . . Tên kia luôn luôn tự xưng là người dụng binh giỏi nhất Mặc gia quân chỉ sau Vương gia, đối với Trương Khởi Lan cũng có chút tin phục. Thế mà hiện tại Trương tướng quân còn cách đây hai mươi dặm. Đánh cả ngày hắn còn không biết đối thủ của mình là ai, ngươi nói sắc mặt của hắn có thể đẹp mắt không?”

Diệp Ly bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Lần này xem như may mắn, nếu Trương tướng quân đến chậm thêm mấy canh giờ. Công tử Phượng Tam, ít nhất chúng ta cũng phải bắt được Lữ tướng quân làm tù binh.”

Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi, oán hận nói: “Vì sao Vương phi không để Kỳ Lân tham chiến?”

Diệp Ly hướng về phía hắn cười một tiếng nói: “Đây là diễn tập, diễn tập còn vướng bận bọn họ khác nào đi diễn trò.”

Vướng bận? Đó là thần khí đấy có được không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.