“Cái gì? Hai đứa súc sinh này!” Phượng Hoài Đình cắn răng nói một cách cả giận. Sở dĩ Phượng gia trung thành tận tâm với Mặc Cảnh Kỳ cũng không phải không có lý do nào. Năm đó, gần như Phượng gia đã trải qua một trận tai hoạ ngập đầu, lúc ấy, Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn là hoàng tử đã ra tay cứu giúp. Mặc kệ con người của Mặc Cảnh Kỳ khiến cho người ta lên án như thế nào, nhưng hắn ta thật sự đã cứu cả nhà và cơ nghiệp nhiều đời của Phượng gia. Cũng chính vì như vậy, mà lúc trước, Phượng Hoài Đình mới đuổi Phượng Chi Dao luôn qua lại gần với Định Vương ra khỏi nhà, cũng chỉ vì sợ bị hoàng gia nghi kỵ mà thôi. Dưới tình huống Phượng gia biết rất rõ ràng Mặc Cảnh Kỳ bị Mặc Cảnh Lê làm hại, mà còn đầu nhập vào hắn ta, mặc dù là thương nhân nhưng vẫn còn mấy phần chính khí, nên trong mắt Phượng Hoài Đình chính là hành vi của súc sinh vong ân phụ nghĩa.
Mặc Tu Nghiêu cười như có như không nhìn Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh vẫn trầm mặc không nói, mỉm cười nói: “Phượng lão gia cũng không cần nổi giận. Lại nói, lệnh lang cũng chỉ suy nghĩ vì tính mạng của cả Phượng gia mà thôi.” Đương nhiên trong chuyện này cũng không thiếu được sự trợ giúp của hắn. Giao hơn phân nửa Phượng gia cho Mặc Cảnh Lê, hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm tiền, nhưng người kiếm tiền… Hai đứa con trai trưởng của Phượng gia chỉ đủ khả năng giữ gìn những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229681/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.