Sau khi đuổi Mặc Cảnh Du đi, tâm tình Mặc Tu Nghiêu khá tốt, kéo Diệp Ly ôm vào lòng, thỏa mãn thở dài cười nói: “A Ly, nàng nói xem mấy lão đầu tử kia nghĩ thế nào vậy? Biết rõ là ta không thể nào đồng ý mà vẫn còn phái người tới thuyết phục?”’
Diệp Ly dựa vào trong ngực hắn cười yếu ớt nói: “Tại sao bọn họ lại biết chàng sẽ không đáp ứng chứ? Bản thân ta cũng cảm thấy khả năng chàng đồng ý là rất lớn mà.” Dù sao quan niệm Định Vương phủ trăm năm thần phục Đại Sở đã trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người. Mặc dù trước đó Mặc Tu Nghiêu đã nói rõ cùng Đại Sở không còn liên quan nhưng sau đó Mặc Cảnh Kỳ hạ chiếu thỉnh tội, điều này khiến cho rất nhiều cựu thần tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hiện nay chân tướng đã rõ ràng, Định Vương phủ tất nhiên vẫn còn là Vương phủ bảo vệ Đại Sở năm đó.
Nhưng mà bọn hắn cũng chưa nghĩ qua, Mặc Cảnh Kỳ có thể xin nhận lỗi trước người trong thiên hạ nhưng không ai quy định rằng Định Vương phủ và Mặc gia quân nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi này, nhất định sẽ lựa chọn tha thứ. Từ phương diện này là có thể hiểu được, hoặc nếu là Mặc Cảnh Lê thì càng hiểu rõ ràng. Bất luận vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu sẽ không đồng ý hay vì tôn nghiêm của chính mình thì Mặc Cảnh Lê cũng tuyệt đối không đi cầu Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229673/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.