Sáng sớm, Biện thành đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thản thường ngày, chẳng qua là không bao giờ … còn có thể khôi phục lại phồn hoa cùng với huyên náo ngày trước. Đầu đường vắng vẻ trừ binh sĩ Mặc gia quân tuần tra ra, không có tiếng rao của người bán hàng rong, không có tửu lâu cửa tiệm hai bên đường mở cửa đón khách. Biện thành rộng lớn như thế càng lộ ra vẻ vô cùng thanh tịnh và trống trải.
Sáng sớm Mặc Tu Nghiêu đã bị đám người Trương Khởi Lan thỉnh đi thư phòng, Diệp Ly thừa dịp chỗ trống mang theo Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Tần Phong ở trong thành đi dạo một chút, nhìn đường cái vắng lặng trầm mặc chốc lát hỏi: “Ngày hôm qua ở pháp trường, những người đó. . . . . . .” Ba người Tần Phong liếc nhau một cái, Tần Phong nói: “Khởi bẩm Vương Phi, Vương gia hạ lệnh trục xuất tất cả dân chúng khỏi Biện thành.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì không có thật sự tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành là tốt rồi.
“Toàn bộ trục xuất khỏi biện thành? Những người đó đi đâu vậy?” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly hỏi. Tần Phong nói: “Nhặt về một cái mạng, đi chỗ nào cũng được mà. Có điều. . . Lôi Đằng Phong binh bại chỉ còn lại có hai ba vạn người rút về phía tây, những thứ dân chúng kia cũng đi về hướng đó, chỉ sợ có không ít người cũng sẽ bị Lôi Đằng Phong thu vào trong quân, đến lúc đó lên chiến trường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229654/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.