Trong đại sảnh Diệp phủ, Mặc Cảnh Lê mang theo sắc mặt âm trầm ngồi uống trà. Chỉ có nắm tay đang xiết chặt kia mới biểu thị ra sự lo lắng và phẫn nộ trong lòng hắn lúc này. Suy nghĩ một đêm, hắn vẫn không an tâm. Vốn muốn đến Diệp phủ xem có thể lấy thứ quan trọng đang nằm trong tay Diệp Nguyệt kia trước, rồi sau đó lại nghĩ cách đưa nàng ta ra khỏi thành hay không? Lại không nghĩ đến hắn vẫn tới chậm một bước, lại để cho Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đoạt trước. Mặc Cảnh Lê có một tay che trời ở Giang Nam như thế nào đi nữa, thì ở Ly thành này cũng vẫn chỉ có thể nhường nhịn Mặc Tu Nghiêu mọi đường mà thôi. Đúng là ứng với câu nói này, cường long không áp được rắn dưới đất (tuy là người mạnh mẽ nhưng vẫn không thể đàn áp được thế lực của người khác trong lãnh địa của họ). Trong vùng lãnh thổ Tây Bắc này, vô luận có thực lực mạnh đến đâu, thì cũng như hổ đều phải nằm, như rồng đều phải lượn thôi.
Nhìn lướt qua thị vệ áo trắng đứng cung kính chấp tay sẵn sàng ở cửa, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn phải đè sự lo lắng trong lòng xuống.
“Mới sáng sớm sao Lê Vương lại tới Diệp phủ vậy?” Giọng nói Mặc Tu Nghiêu mang theo tiếng cười bị kiềm nén truyền vào từ cửa. Khóe mắt Mặc Cảnh Lê nhảy lên, ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang nắm tay đi vào. Ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm của hai người, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229601/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.