Chương trước
Chương sau
Edit: Đào Sindy
Thấy Quân Hạo Hiên, nói tâm tình không ảnh hưởng là không thể nào, nhưng Mộ Hoàng Tịch biết lần này qua đi, nàng thật có thể làm người dưng với Quân Hạo Hiên rồi. Vả lại nàng và Quân Hạo Hiên cũng không gặp nhiều, nói là bèo nước gặp nhau cũng không có gì khác nhau, coi như tức giận cũng sẽ không đến trình độ hận, sau khi nghĩ thông suốt, tất cả tan thành mây khói, ai đi đường nấy.
Vốn còn muốn xem Mộ Hoàng Tịch lôi kéo Ngọc Phi Tình cùng nhau xuống mảnh đất kia, nhìn chung quanh cũng không nhìn ra chỗ nào khác biệt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Ngọc Phi Tình: "Huynh nhìn ra gì không?" 
Người ta nhìn là đất, chỉ có Ngọc Phi Tình nhìn trời, nghe Mộ Hoàng Tịch nói chuyện, cúi đầu nói: "Nếu như đây là nơi bình thường, nơi này phải là một lưu sa trận, nhưng nơi này là mộ Đế Vương lớn không thể lường được, như vậy phía dưới này rất có thể có một Ngũ Hành trận khổng lồ, nơi này thuộc thổ, nếu là một loại trận, chúng ta đứng ở chỗ này có thể phát động, nhưng trận này hiển nhiên được chôn tương đối sâu, cho nên cần môi giới, nơi này cũng không có đặc biệt gì, muốn có chút khó khăn!"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, chỉ là có chút khó khăn, mà không phải không tìm được!
Trong lúc Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình kiểm tra, Bắc Đường Ngọc và Quân Hạo Hiên cũng tới, Bắc Đường Ngọc cười với Mộ Hoàng Tịch coi như là chào hỏi, mà Quân Hạo Hiên còn không thèm nhìn một cái, giống như thật sự là người dưng; Mộ Hoàng Tịch cũng không để ý, như vậy cũng tốt, ít nhất sau này động thủ sẽ không lúng túng!
"Nơi đó!" Ngọc Phi Tình chỉ vào một chỗ nói, Mộ Hoàng Tịch nhìn sang, một đồi tùng xanh biếc sinh trưởng, Mộ Hoàng Tịch tinh tế nhìn kỹ, giờ mới hiểu được huyền cơ trong đó, cây tùng kia bị bốn loại cây hỗn tạp bao chính giữa, mà ngay giữa ngũ hành đất chủ, hiển nhiên đó chính là cơ quan.
Bên này mới vừa hiểu rõ ràng, bên kia một hán tử tìm kiếm đến nóng cả người, lau mồ hôi chuẩn bị tìm một vị trí nghỉ ngơi một chút, thật vừa đúng lúc dưới tán cây kia, không biết thế nào, toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động, cứ như không còn mặt đất, một đám người võ công cao cường ngay cả cơ hội sửng sốt cũng không có liền rớt xuống!
Hán tử kia chỉ híp mắt, lúc mở mắt ra lại phát hiện tất cả mọi người không thấy, chút ngủ gật nhất thời  toàn bộ tiêu tán, nhìn chỗ này rỗng tuếch, khuôn mặt không hiểu!
"Tịch Nhi!" Trong nháy mắt dưới chân lơ lửng, chuyện thứ nhất Ngọc Phi Tình làm không phải là bay lên, mà là ôm Mộ Hoàng Tịch bên cạnh vào trong ngực che chở thật chặt, dùng áo choàng của mình che đầu của nàng không để bùn đất rơi đụng đầu nàng. Mộ Hoàng Tịch phản ứng lại phát hiện mình rơi vào một cái ôm ấm áp, trên đầu đậy áo choàng khiến trái tim nàng khẽ xúc động, tay nắm y phục Ngọc Phi Tình khẽ buộc chặt.
Không biết rơi xuống bao lâu, Mộ Hoàng Tịch đột nhiên ngửi thấy được một chút mùi máu tươi nhàn nhạt, còi báo động trong lòng vang lên, trong nháy mắt sắp rơi xuống đất, Mộ Hoàng Tịch phản xạ giữ chặt hông của Ngọc Phi Tình, mủi chân điểm một cái, hai người xoay liên tiếp hai vòng, âm thanh bên tai ‘ sưu sưu ’ xác nhận tất cả, tránh thoát mưa tên, hai người đứng ở một góc chết, kiểm tra một chút, bình an vô sự; nhưng những người khác không may mắn như vậy rồi, rơi xuống không nhiều không ít nhưng cũng có ba hơn trăm người, thi thể trên đất có hơn phân nửa, không chỗ nào mà không có người bị loạn tiễn xuyên tim mà chết!
Bắc Đường Ngọc và Quân Hạo Hiên tránh thoát nguy hiểm, nhưng cũng một hồi kinh hãi!
Mộ Hoàng Tịch khom lưng nhặt một mũi tên lên, mủi tên kia bén nhọn sáng trong, xem ra còn mới, giống như là mới vừa chế tạo xong; quay đầu nhìn về phía Ngọc Phi Tình, thấy nghi ngờ giống nhau trong mắt hắn, nhưng bọn họ lựa chọn không lên tiếng.
Cùng đi lối bên cạnh, Ngọc Phi Tình nắm thật chặt tay Mộ Hoàng Tịch, bây giờ bọn họ cũng không muốn tách ra, ở trong mộ địa hung hiểm này, hai người cùng nhau nắm chắc một chút; mà Ngọc Phi Tình đột nhiên nhớ tới lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn kêu lên một tiếng “Tịch Nhi” không biết Mộ Hoàng Tịch có nghe thấy không!
"Á! Cứu mạng!" Một tiếng hét thảm trước mặt hấp dẫn đám đông, ngẩng đầu đã nhìn thấy một thạch trận khổng lồ, cả mặt tường thành hình lối đi, trên đỉnh lối đi là vô số viên đá nhỏ hình vuông, viên đá nhanh chóng rơi xuống, gió thổi không lọt, những người muốn xông tới bị viên đá nện trúng, trong chớp mắt đã biến thành một đống huyết tương, những viên đá đó dính vào máu liền biến thành màu đỏ, trong đó còn dính một ít não trắng trắng, người nhìn không nhịn được nôn ói, người vừa mới gọi hắn đi vào đã bị nện trúng, bởi vì lui nhanh hơn nên chỉ nện trúng chân, nếu như chậm một bước, chắc hắn cũng phải chết ở đây rồi.
Phía trước là tan xương nát thịt, phía sau là vạn tiễn xuyên tim, dù sao cũng chết! Có người ỷ vào võ công bắt đầu xông lên, không ngoại lệ biến thành thịt vụn, người phía sau lần nữa do dự.
"Hoá ra là như vậy!" Mộ Hoàng Tịch không mở miệng chợt bừng tỉnh, nàng vẫn quan sát quy luật của những viên đá kia, tốc độ viên đá nhanh, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, cộng thêm những viên đá kia có máu, càng làm cho lòng người sợ hãi không thôi, còn ai có ý định đi nghiên cứu quy luật chứ.
"Tịch Nhi đã nhìn ra được gì?" Ngọc Phi Tình cười chúm chím nhìn Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch khẳng định có thể hắn cũng đã nhìn ra, ngược lại  tiếng ‘ Tịch Nhi ’ kia khiến nàng có chút ngoài ý muốn, bọn họ quen biết lâu như vậy, hình như chưa từng gọi tên của đối phương, nhưng mà, vì sao là Tịch Nhi? Cảm giác như Hi Nhi! ( Hi Nhi là ngựa của Mộ Hoàng Tịch!)
"Vậy ta cũng gọi huynh là Phi Tình!" Mộ Hoàng Tịch cười nói.
Trong nội tâm Ngọc Phi Tình khẽ động, cười nhu hòa một tiếng: "Đi thôi!"
Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái, dùng nội lực vẽ bản đồ lượn sóng trên đất, những thứ này mặc dù người đang chỗ nguy hiểm như vậy sớm muộn cũng phải chết, nhưng nàng vẫn giữ lại  bản đồ, những thứ khác thì bọn họ tự cầu nhiều phúc đi!
Mộ Hoàng Tịch cầm tay Ngọc Phi Tình thật chặt, hai người đồng thời nhảy lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người vọt vào thạch trận, lúc mọi người cho là bọn họ cũng sẽ biến thành huyết tương, bóng dáng của hai người nháy mắt đi xa, không bao lâu thì đến đối diện, nhìn thấy hai người không có việc gì, mọi người sôi trào, đuôi mắt liếc thấy bản đồ trên đất của Mộ Hoàng Tịch, lập tức học bay đi; Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc nhìn nhau cũng đi theo, có bản đồ, trừ hai người trượt chân bị đập thành thịt vụn, tất cả những người khác đều đã tới. Nhưng, khi bọn họ thấy cảnh sắc thì nhất thời kinh ngạc nguyên chỗ, ngay sau đó là gương mặt tham lam; vàng bạc châu báu, kim ngân ngọc khí chất thành núi, ánh sáng màu vàng kia lộng lẫy đến chói mù cặp mắt của đám người, có người đã nhào tới, ôm vàng bạc châu báu không buông tay, tham lam ôm châu báu vào trong ngực, còn không ngừng cười to ‘ ha ha ’, bọn họ si mê không để ý tới, Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình vào sớm nhất vẫn mang vẻ mặt âm trầm đứng ở đó.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Trong nháy mắt Quân Hạo Hiên vào nhìn thấy một đống châu báu lớn, nhưng khi hắn nhắm mở mắt lần nữa, nhìn thấy cũng chỉ có một đống đá đỏ thắm......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.